HOÀI NIỆM - Trang 107

trước mặt chị mới có thể rũ bỏ lòng tự trọng và hình tượng, thể hiện con
người thực của anh ta cho chị thấy, đó chính là tình yêu đích thực”.

Phùng Nhất Nhất nghe vậy cứ cười mãi. Cô gái cứ tưởng nụ cười của tổ

trưởng đại nhận là nụ cười ngọt ngào, nhưng thực tế thì Phùng Nhất Nhất
rất muốn nói cho cô ấy biết rằng, sau này cô ấy sẽ biết, thứ tình yêu đích
thực này… thật ra dùng để hoài niệm là tốt nhất.

Nhưng cuối cùng cô lại không nói gì, bởi vì ở độ tuổi hai mươi, bản thân

cô cũng không tin lời nói này. Còn hiện tại, hai mươi tám tuổi… cho dù có
tin hay không, cô cũng đang làm một chuyện vô cùng ngốc nghếch, đó là
không quay đầu lại.

Buổi tối còn chưa tan làm, Tạ Gia Thụ đã đến dưới lầu công ty Phùng

Nhất Nhất. Cô không dám để anh đợi lâu, thu dọn qua loa rồi vội vàng
xuống lầu. Đám nhân viên nhìn thấy tổ trưởng đại nhân của mình chạy như
một con thỏ, tò mò, nhao nhao theo đuôi.

Hôm nay, Tạ Gia Thụ để tài xế lái xe, anh ngồi phía sau vừa đợi cô vừa

dùng điện thoại kiểm tra hòm thư điện tử. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy
Phùng Nhất Nhất hấp tấp chạy ra khỏi cửa công ty, không xa phía sau là
một đám thanh niên thò đầu ra nhìn, Tổng giám đốc Tạ bỗng hiểu ra vấn đề.

Anh lập tức xuống xe đón cô. Phùng Nhất Nhất tưởng anh nổi cáu,

nhưng không ngờ anh lại cười chẳng giống kẻ thần kinh chút nào, ngược lại
còn rất cuốn hút, đưa tay đón lấy túi xách cho cô rồi đưa cho tài xế, sau đó
mặt mày tươi cười vẫy tay với nhóm người phía sau.

“Họ là đồng nghiệp của em à?” , anh cười hỏi.

Phùng Nhất Nhất lúc này mới phát hiện ra đám nhóc nghịch ngợm kia,

“Ồ… là người trong nhóm của tôi”.

Đám thanh niên bỗng nhao nhao lại gần, quan sát Tạ Gia Thụ cùng chiếc

xe của anh. Các chàng trai nhìn Tạ Gia Thụ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn
các cô gái lại chăm chú nhìn tổ trưởng đại nhân nhà mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.