Phùng vạch trần ra như thế, quả thực là còn đau đớn hơn việc giáng cho cô
một bạt tai.
“…Con không tủi thân gì cả!”. , Phùng Nhất Nhất ngoảnh đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén để bản thân không bật
khóc, “Lúc đó, quả thật là không xảy ra chuyện gì cả. Con và Tạ Gia Thụ
chưa từng yêu nhau. Chính bởi vì không có chuyện gì xảy ra nên con không
thể nhận số tiền đó. Nhưng mẹ à, con thật sự rất thích Tạ Gia Thụ, rất
thích!”.
Từ trước tới giờ, Phùng Nhất Nhất chưa từng dùng giọng điệu nhẹ nhàng
gần như là cầu khẩn để gọi “mẹ” , mẹ Phùng thoáng sững sờ trong giây lát.
Nhưng rất nhanh sau đó bà đã định thần lại, “Thích có thể biến thành
cơm ăn được không? Cô thích nó là có thể lấy nó sao? , mẹ Phùng chỉ hận
rèn sắt không thành thép, “Tôi nói thật cho cô biết, chỉ với điều kiện của
Thẩm Hiên thôi, tôi cũng đã run sợ rồi. Tạ Gia Thụ ư? Hừ! Người xưa có
câu “Môn đăng hộ đối” , đó là lời răn dạy được đúc kết từ hàng ngàn năm
nay, cô đừng có mà không nghe theo! Bây giờ cô uống nhầm thuốc, đầu óc
mê muội rồi. Hãy nghĩ lại lúc đó cô đã từng buồn bã như thế nào đi! Phùng
Nhất Nhất, cô đừng có mà không biết tốt xấu! Cứ thử không nghe lời đi,
xem tôi trừng trị cô thế nào!.
Ngày đó, cô từ chối lời tỏ tình của Tạ Gia Thụ, từ chối số tiền cảm ơn
của Tạ Gia Vân, rồi đổi chỗ làm. Sau đó, Tạ Gia Thụ đi Mỹ, cô héo hon
đằng đẵng hai năm trời. Mặc dù mẹ Phùng không biết phải quan tâm cô thế
nào, nhưng lòng bà cũng thấy phiền muộn.
Phùng Nhất Nhất không muốn nói tiếp, lẳng lặng ngoảnh đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, cũng không ngó ngàng đến mẹ mình. Một lát sau, cô nghe
thấy tiếng đóng cửa phòng đánh ‘rầm’.
Cô quay người lại, ngẩn người ngồi đó, rồi bỗng nhớ ra việc gì, lại vội
vàng mở máy tính, đăng nhập vào trang video clip.
Quả nhiên, vị trí bắt mắt nhất trên trang đầu là buổi họp báo của F. D tối
nay.