HOÀI NIỆM - Trang 147

Chương 7

Anh đã trở thành kiểu người mà anh từng ghét nhất, chỉ bởi vì em thích.

***

Địa điểm Tạ Gia Thụ bàn hợp đồng vào buổi chiều cách công ty Phùng

Nhất Nhất không xa. Sau khi đàm phán xong, cũng sắp đến giờ tan tầm, anh
tiện đường qua đón Phùng Nhất Nhất đi hẹn hò.

Trải qua buổi tối ngày hôm qua, đám thanh niên trong nhóm của Phùng

Nhất Nhất đã hoàn toàn quỳ rạp dưới gấu quần của anh rể. Hôm nay ở công
ty họ lại càng khoa trương, đắc ý hơn, đi đến đâu cũng khoe khoang,
“Chúng tôi có một người anh rể rất tốt”. Thế nên, khi Tạ Gia Thụ vừa đặt
chân vào công ty , người đã từng gặp, người chưa từng gặp anh đều xun xoe
bợ đỡ, săn đón, khiến Tổng giám đốc Trần, sếp của họ không chen chân vào
nổi, chỉ có thể đứng bên ngoài phòng nghỉ, nhìn Tổng giám đốc Tạ từ xa.

Nghe nói anh đến, Phùng Nhất Nhất vội thu dọn đồ đạc rồi chạy đến chỗ

anh. Vừa bước đến nơi, cô bỗng thấy trong phòng nghỉ, Tạ Gia Thụ đang
ôm cây ghi-ta không biết lấy từ đâu, bên chân là một nhóm các cô gái ngồi
chồm hỗm. Anh chỉ tùy ý gảy mấy dây đàn mà đôi mắt bọn họ đã lấp lánh
ánh sao màu hồng, thán phục ca tụng không ngớt.

Phùng Nhất Nhất đứng ở cửa phòng nhìn một hồi. Tạ Gia Thụ ngẩng

đầu, trông thấy cô liền đặt cây ghi-ta xuống, đứng dậy. Trước khi đi, anh
còn gửi tặng một nụ cười đến các cô gái vừa cổ vũ cho mình. Mấy cô nàng
đang định đứng dậy, nhưng chân lại mềm nhũn, đành phải ngồi xuống.

Phùng Nhất Nhất cười suốt cả đường đi. Đến bãi đỗ xe, Tạ Gia Thụ

không nhịn nổi nữa, níu lấy vai rồi nhéo mặt cô, tức giận hỏi, “Em uống
phải thuốc cười đấy hả?”.

“Ây da! Đau em! Anh buông tay ra nào!” , Phùng Nhất Nhất không gạt

được tay anh ra, đành cất giọng lấy lòng, “Không ngờ Tổng giám đốc Tạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.