HOÀI NIỆM - Trang 214

Không có bất kỳ dấu vết khả nghi nào! Tạ Gia Thụ “hừ” lạnh một tiếng

trong lòng, cúi đầu trồng mấy trái “dâu tây” lên.

Phùng Nhất Nhất thở hắt ra, đẩy đầu anh, phí công chống cự, “Vừa rồi,

anh nói với mẹ em rằng, mười phút sau sẽ đưa em về”.

“Hơ, anh còn nói em là khoản nợ của họ cơ!”.

Anh con bảo câu đó là cha anh nói cơ! Chẳng phải đâu! Cha anh chẳng

nói với anh được mấy câu. Từ sau khi anh nhớ chuyện đến trước khi cha
qua đời, trong vòng mấy năm ngắn ngủi, đều là chị gái Tạ Gia Vân làm bạn
với cha.

“Anh…sao…anh lại…” , Phùng Nhất Nhất không còn gì để nói nữa rồi.

Tạ Gia Thụ lầm bầm rồi cọ xát, Phùng Nhất Nhất khó khăn nói “Không

được! :, thở hồng hộc, “Mẹ em chắn chắn là đang chờ đấy…anh…anh…
vừa rồi thể hiện tốt như vậy…”.

Thật ra thì Tạ Gia Thụ cũng không thể muốn cô vào lúc này, anh chỉ

muốn giải tỏa những đè nén ngột ngạt trong lòng.

Giống như việc cứ ôm cô, bỉ ổi cọ đi cọ lại thế này, là việc chỉ có anh

mới có thể làm với cô.

“Tiểu ma vương” vẫn vô cùng phấn khích, Tạ Gia Thụ lại lẳng lặng nhẫn

nhịn. Phùng Nhất Nhất không dám kích thích anh, cứ bất động để anh đè
lên.

Cô ngoan ngoãn để anh ôm thế này, lòng Tạ Gia Thụ bình yên thoải mái

vô cùng,. Cho nên, rõ ràng nên ép hỏi tối qua cô ngủ ở đâu, nhưng anh cảm
thấy khoảnh khắc này mà dùng để nói chuyện đó quả thực lãng phí! Ngón
tay anh chạm lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, một cách biểu đạt dịu dàng
không lời.

Một hồi lâu sau, Tạ Gia Thụ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chủ động ngồi

dậy, sửa sang lại quần áo cho cô. Nhìn trên dưới mấy lượt không có chỗ nào
sơ hở, Tạ Gia Thụ mới hôn lên khuôn mặt cô, nói, “Được rồi, sau khi lên
lầu, em nói với mẹ em vài câu dễ nghe nhé! Bà có thể đồng ý với em không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.