HOÀI NIỆM - Trang 215

can thiệp vào chuyện của em là tốt nhất. Nhưng nếu bà không đồng ý, em
cũng đừng cãi lại. Dù sao thì bà nói gì , em cứ nhận lời đi, việc sau đó, anh
sẽ đối phó”.

Phùng Nhất Nhất nghe anh nói vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô

cùng. Nhưng đối với cô mà nói, nếu đã bước được bước đầu tiên khó khăn
như vậy, thì cô tuyệt đối không có ý định thoái lui.

Điều này Phùng Nhất Nhất không nói nhiều với anh, cô chỉ nói, “ Ạnh

cũng mau về nhà nghỉ ngơi đi. Còn nữa, cô gái kia… anh đừng làm khó cô
ấy nữa. Anh không thích cô ấy thì em sẽ không để bụng đâu. Anh đừng vì
chuyện cá nhân mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình”.

Nghe mấy lời đầu, khóe miệng của Tạ Gia Thụ luôn nở nụ cười, anh còn

muốn nói, “Vậy còn Trịnh Phiên Phiên thì sao? Em có để tâm Trịnh Phiên
Phiên hay không? Tại sao không hỏi anh về vị hôn thê của anh?”.

Nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng, anh không muốn hỏi gì cả.

Suýt chút nữa thì quên, điều cô để tâm nhất không phải là tình cảm yêu

thích của anh dành cho cô.

Tạ Gia Thụ quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, cảm thấy mất hứng. Nhưng

một lát sau là ổn, dù sao anh cũng không còn là Tạ Gia Thụ của năm hai
mươi tuổi nữa.

Đến độ tuổi bây giờ của hai người, không nói chuyện yêu đương một

cách đơn thuần có lẽ càng nhẹ nhõm hơn, bởi như vậy sẽ càng lý trí hơn.

Giống như lý trí của Tạ Gia Thụ hiểu được rằng, người mà Phùng Nhất

Nhất có thể gọi điện đến đón cô, chính là Thẩm Hiên.

Phùng Nhất Nhất đi lên lầu. Trong nhà, mẹ Phùng ngồi bên bàn cơm.

Trên bàn có bày đồ ăn sáng, ba bát cháo, Phùng Nhất Nhất lẳng lặng đi đến
ngồi xuống.

Mẹ Phùng đang đợi , lúc này liếc mắt nhìn con gái, “Ai cho cô ngồi

xuống ăn cơm hả? Ai gọi cô hả?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.