HOÀI NIỆM - Trang 216

Phùng Nhất Nhất lập tức đứng lên.

“Cô ngồi xuống!” , mẹ Phùng đập bàn gầm lên một tiếng.

Phùng Nhất Phàm nghe thấy động tĩnh cuống cuồng từ trong phòng chạy

ra, chiếc áo Hoodie trên người mới xỏ được một ống tay, vội hỏi, “Lại làm
sao vậy ạ?”.

Mẹ Phùng khẽ trừng mắt với con trai, rồi lại trừng con gái, “Ngồi xuống

hết cho tôi!”.

Phùng Nhất Phàm thấy chị gái mình không việc gì, lắc lắc cánh tay. Mẹ

Phùng đứng lên giúp cậu mặc áo, rồi lại ngồi xuống, nói với Phùng Nhất
Nhất, “Mấy ngày nay tôi cố tình tách cha cô ra vì cái gì, cô biết chứ?”.

Phùng Nhất Nhất cụp mắt ngồi đó, miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười

trào phúng.

Mẹ Phùng không nhìn thấy, chỉ thấy cô cúi đầu, bà còn tưởng rằng cô

hiểu được dụng tâm của mình, càng được đà nói, “ Thừa lúc bây giờ chỉ có
tôi và em trai cô ở nhà, cô thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc Tạ Gia Thụ
có cưới cô hay không? Cô nắm chắc mấy phần?”.

“Con không biết. Con không nắm chắc phần nào cả” , Phùng Nhất Nhất

thành thật nói.

Mẹ Phùng thở hắt ra một hơi, mắt thấy mẹ mình sắp nổi giận, Phùng

Nhất Phàm ở bên cạnh sốt sắng đến chết khiếp, lớn tiếng nói với chị mình,
“Phùng Nhất Nhất, đầu óc chị có vấn đề rồi à? Chị không nắm chắc sao
không hỏi anh ta?”.

Phùng Nhất Nhất bình tĩnh hỏi lại, “Vậy nếu con hỏi, Tạ Gia Thụ nói

chắc chắn sẽ cưới con, mọi người sẽ đồng ý sao?”.

Mẹ Phùng cảm thấy cậu con trai nhà mình thật thông minh, câu nào câu

nấy nói đúng trọng tâm, hài lòng nói, “Nó nói cưới cô, chúng tôi chưa chắc
đã đông ý. Nhưng nó dám nói không cưới, không xác định, sau này hẵng
nói, vậy thì cô mau chóng cắt đứt với nó đi! Phùng Nhất Nhất, tôi hỏi cô, tố
qua cô ngủ ở đâu hả?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.