HOÀI NIỆM - Trang 229

Bốn giờ chiều, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Minh Dương đứng dậy xin

ra về. Tạ Gia Thụ khách sáo, chu đáo bắt tay tạm biệt. Vị Phó tổng giám
đốc vừa bắt tay anh, liền giật mình nói, “Tổng giám đốc Tạ không thoải mái
trong người sao? Sao tay anh lại nóng như vậy?”.

Thật ra lúc này, nghe người khác nói chuyện, Tạ Gia Thụ chỉ cảm thấy

giọng nói đối phương rất mơ hồ, đầu óc choáng váng, cười nói khách khí,
“Có hơi sốt, vốn tôi định đến bệnh viện, nhưng lại nghĩ khó khăn lắm mới
hẹn được Phó tổng giám đốc, đổi ngày thì không hay. Cảm ơn chị đã quan
tâm!”.

Người đàn ông có tướng mạo anh tuấn hàng đầu, đôi mắt hai mí bởi sốt

cao mệt mỏi mà biến thành ba mí mơ màng, cứ nhìn mình bằng vẻ mặt yếu
đuối, rồi lại nở nụ cười… khiến chút do dự cuối cùng của người phụ nữ
mạnh mẽ ngoài bốn mươi tuổi kia tan biến trong phút chốc, chị ta liền hạ
quyết tâm quay về hẹn thời gian ký hợp đồng vào lần sau.

Đương nhiên là Tạ Gia Thụ không hề hay biết, nhưng vẫn chu đáo tiễn

khách ra về.

Tiễn khách xong, lúc quay trở về, anh bèn dựa vào tường, khép hờ đôi

mắt, bộ dạng rất khó chịu. Trợ lý thấy vậy vội vàng chạy đến dìu anh,
“Tổng giám đốc Tạ, anh làm sao vậy?”.

Tạ Gia Thụ khoát tay, uể oải dặn dò, “Bảo tài xế chuẩn bị xe”.

“Đưa anh đến bệnh viện sao ạ?”.

Tạ Gia Thụ thầm nhớ đến người cả ngày nay không gọi cho anh lấy một

cuộc điện thoại kia, vô cùng phẫn nộ, vô cùng bực dọc, dựa vào đó, chẳng
nói chẳng rằng, chỉ trầm mặc.

Trợ lý vừa động não là đoán ngay ra được ông chủ giận dỗi vì nguyên cớ

gì, ân cần hỏi, “Tôi gọi điện cho cô Phùng nhé? Cũng phải có người chăm
sóc cho anh”.

Anh chàng đẹp trai sốt cao khẽ chớp mắt, không nói “Được!” , nhưng

bước đi có lực hơn khi nãy rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.