HOÀI NIỆM - Trang 231

Phùng Nhất Nhất chống tay ngồi dậy, anh cũng mở đôi mắt hằn lên

những tia đỏ.

Đôi mắt anh cứ đỏ như thế, nhìn cô bằng nét mặt tủi hờn.

Quả nhiên, trong lúc này, im lặng là hơn cả.

Phùng Nhất Nhất ngơ ngẩn nhìn anh, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nếu đổi là bình thường, Tạ Gia Thụ chắc chắn đã tức giận rồi. Nhưng hiện
giờ, anh chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm bò xuống giường, yếu
ớt, đau khổ “hừ” một tiếng.

Cảm xúc phức tạp trong lòng cô bị tiếng “hừ” này quấy nhiễu, chẳng còn

nhớ ra điều gì. Cô cúi xuống ôm lấy anh hỏi, “Trong nhà có cặp nhiệt độ
không?”.

Quả thật là anh đã sốt cao lắm rồi!

Tạ Gia Thụ không chịu nói còn làm ra bộ chán sống, cố ý mím chặt môi.

Phùng Nhất Nhất hỏi thêm vài lần, anh bướng bỉnh khoát tay, tay mềm
nhũn rơi xuống. Tạ Gia Thụ rất bất mãn, rất không cam lòng nghẹn ngào
một tiếng. Anh nhắm chặt mắt, quay mặt về phía cô, thần sắc trên khuôn
mặt vừa đau khổ vừa ấm ức.

Điều này khiến Phùng Nhất Nhất không thể chịu nổi, cô cúi đầu hôn lên

mặt anh, dịu dàng dỗ dành, “Anh sốt rồi, nói cho em biết hòm thuốc để ở
đâu được không? Nếu không, em phải đưa anh đến bệnh viện đấy!”.

“Không đi… không đi bệnh viện!” , anh nhắm mắt, khàn giọng lẩm bẩm,

cả người dán vào cô.

Người cô là nhiệt đọ cơ thể bình thường, man mát, thật thoải mái. Tạ Gia

Thụ cho tay vào trong áo cô, bắt đầu khám phá, khuôn mặt bời phấn khích
mà càng đỏ bừng. Phùng Nhất Nhất gắng sức gỡ tay anh ra vừa dỗ dành
anh. Cuối cùng, nội dung đàm phán đạt được là, cô nằm xuống để anh ôm
một lát, sau đó anh sẽ nói cho cô biết hòm thuốc ở đâu.

Nhưng khi Phùng Nhất Nhất nằm trong lòng anh, chuyện tiếp theo lại

không còn do cô định đoạt nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.