HOÀI NIỆM - Trang 324

Phùng Nhất Nhất nỗ lực kéo anh dậy, dù chỉ là ngồi thẳng lên một chút,

“Anh nặng quá!” , cô kéo hai lần mà vẫn không nổi, đành thở dài, “Đợt này
anh chỉ ăn mà không chịu vận động, mặt tròn ra rồi kìa, em thấy anh ít nhất
cũng phải béo lên hai cân rưỡi đấy”.

“Vô tình cắm liễu liễu thành hàng[3]” , Tạ Gia Thụ lập tức trợn tròn mắt!

[3] Cả câu vốn là “Có ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu

thành hàng” , ý nói dốc hết sức làm một việc gì đó nhưng vẫn không thể
thành công, còn chuyện không dự tính trước lại thu được kết quả bất ngờ.

Phùng Nhất Nhất biết mình đã nói đúng mấu chốt, vội vàng nói tiếp:

“Anh sờ thử bụng mà xem, cơ bụng lặn mất tăm rồi”.

Trước đây, bụng anh mặc dù không có sáu múi rõ ràng, nhưng cũng thấy

lờ mờ.

Tạ Gia Thụ sờ cái bụng mềm nhũn của mình, lòng bi thương trỗi dậy,

càng nhụt chí nản lòng nằm dài trên giường, dứt khoát quay đầu, nhắm mắt
lại.

Ông đây cam chịu! Được rồi chứ?

Bộ dạng anh chơi xấu như vậy đáng yêu vô cùng, quả thật khiến người ta

không nhịn được cười. Phùng Nhất Nhất cố nén cười nhìn anh.

Thật ra, từ sau khi Tạ Gia Thụ mổ, thời gian bỗng như quay lại ngày xưa.

Khoảng thời gian này đẹp đến mức Phùng Nhất Nhất dường như lại muốn
lún sâu vào, tự lừa gạt mình.

Phòng bệnh này, quãng thời gian này, có lẽ là món quà cuối cùng mà mối

tình với Gia Thụ ban tặng cho cô.

Phùng Nhất Nhất đi đến bên giường, ngồi xuống, lặng lẽ nhìn bộ dạng

giận dỗi đáng yêu của anh, rồi cúi người hôn anh.

Khoảng thời gian này, cô rất thích nhẹ nhàng hôn anh như thế này.

Người vừa được hôn mở to hai mắt, vừa may, cô còn chưa đứng dậy, hai

người rất gần nhau, cứ thế nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.