HOÀI NIỆM - Trang 36

đi bên cạnh Thịnh Thừa Quang, nụ cười gượng gạo bỗng cứng đờ trên khóe
môi.

Mấy năm nay, cô thường trông thấy anh mặc áo sơ mi trắng, quần Âu

đen giản dị giữa những ngôi sao trang phục lộng lẫy trên tạp chí, truyền
hình. Lúc này, nhìn anh ở khoảng cách gần như thế, cô cảm thấy sơ mi
trắng, quần Âu cũng không ngăn được vẻ anh tuấn bức người của anh.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy ghen tị, sao anh chẳng già đi chút nào vậy chứ?
Khuôn mặt ấy vẫn trẻ trung như ba năm về trước, chỉ có thần sắc thâm trầm
trong đáy mắt là có khác đi thôi.

Trước kia, đôi mắt anh sáng rực trong trẻo, có thể nhìn thấu những hỷ nộ

ái ố chất chứa trong đó. Còn bây giờ, dù đôi mắt ấy vẫn sáng như sao,
nhưng lại không đượm bất kỳ cảm xúc nào.

Kiểu tóc của anh cũng trở nên đơn giản, mái tóc ngắn màu nâu bóng cắt

tỉa nhẹ nhàng. Phùng Nhất Nhất biết đây là màu tóc tự nhiên của anh. Trước
kia, màu tóc của anh thay đổi theo phong cách ăn mặc, chẳng ai biết được
màu tóc tự nhiên của anh không phải là màu đen.

Năm ấy, khi anh như một chú chim khổng tước có tiếng tăm trong giới

thời trang thành phố G, không ai đoán được sau bao nhiêu năm nữa, Tạ Gia
Thụ sẽ đi theo phong cách cực kỳ đơn giản thế này.

Phùng Nhất Nhất hiểu, đáng ra lúc này cô nên cười rồi nói “Hi!” hoặc là

“Ô kìa, anh về rồi ư?” , nhưng cô lại chẳng thể thốt nên lời. Cô cứ giương
cặp mắt đờ đẫn nhìn Tạ Gia Thụ, khóe môi vẫn là nụ cười cứng ngắc, vô
cùng mất mặt.

Vẻ mặt của Tạ Gia Thụ bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh chỉ khẽ mỉm cười

với cô, tựa hồ như gặp lại bạn cũ sau nhiều năm, không có lời gì để nói, chỉ
có thể cười khách sáo.

Thịnh Thừa Quang lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo, nói với

Phùng Nhất Nhất, “Em đến rồi à, tối qua Gấu nhỏ có hỏi em đấy!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.