HOÀI NIỆM - Trang 423

Chẳng phải là em cũng đã đợi anh hơn ba năm sao?”.

Anh kề gần, Phùng Nhất Nhất lập tức lùi về phía sau, nhưng bị anh túm

lấy bả vai kéo trở lại.

Anh mạnh mẽ nắm lấy hai vai cô, không cho cô nhúc nhích. Cô chỉ có

thể quay mặt đi, không nhìn anh.

Mắt anh sáng lấp lánh, túm chặt lấy cô, ép hỏi, “Nói đi! Nói cho anh biết,

tại sao em không chịu đợi anh ta? Giống như đợi anh vậy! Chí ít, anh ta đã
hứa hẹn với em rằng anh ta bằng lòng kết hôn với em. Lúc anh đi Mỹ, ngay
cả việc có thể quay trở về hay không, em cũng không biết!”.

Phùng Nhất Nhất bắt đầu giãy giụa, nhưng không đấu lại được với Tạ

Gia Thụ. Cô tuyệt vọng, vành mắt đỏ hoe, nước mắt tràn mi.

Đối diện với nước mắt của cô, Tạ Gia Thụ vẫn không nới lỏng tay, cố

chấp ép cô trả lời.

Phùng Nhất Nhất nức nở nói, “Bởi vì em đã không còn trẻ nữa rồi, em

không đợi nổi”.

Nói xong, cô sụp đổ òa khóc, giãy giụa càng kịch liệt hơn, hận không thể

đẩy Tạ Gia Thụ ngã ra ngoài cửa sổ. Nhưng Tạ Gia Thụ lại có vẻ như nghe
thấy một tin tức tốt lành, anh nở nụ cười dịu dàng, vừa cười vừa cúi đầu hôn
cô.

Phùng Nhất Nhất quả thật là hận không thể đánh chết anh!

“Cút!” , cô tay đấm chân đạp, rống đến độ đất rung núi chuyển, “Buông

em ra! Đồ khốn! Cút ngay!”.

Tạ Gia Thụ níu chặt bả vai Phùng Nhất Nhất, vội vã hôn. Cô giãy giụa

kịch liệt như thế, mấy lần suýt chút nữa thì anh không ôm được, trong lúc
hỗn loạn ấy, anh chỉ có thể cọ xát vào khuôn mặt đầy nước mắt, ẩm ướt,
lành lạnh.

Hai người “đánh” tới bên cửa chính, cuối cùng, Tạ Gia Thụ đã hung

hăng dùng sức đẩy cô vào tường, không thể chờ đợi thêm được nữa mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.