HOÀI NIỆM - Trang 421

[3] Ở đây Phùng Nhất Nhất dùng với nghĩa bóng là làm mất mặt, bẽ mặt,

nhưng Tạ Gia Thụ lại cố tình hiểu theo nghĩa đen là tát vào mặt.

Tạ Gia Thụ vừa ngây thơ lại thản nhiên hỏi, “Hợp đồng gì? Sao lại tát

vào mặt em?”.

Phùng Nhất Nhất tức giận đến cao độ!

Hơn ba giờ chiều ngày mùa đông, là thời điểm ánh mặt trời đẹp nhất.

Hôm nay lại là một ngày nắng vàng rực rỡ hiếm có của thành phố H, thời
tiết đẹp gần giống với thành phố G. Trong phòng bật hệ thống sưởi, hai
người chỉ mặc chiếc áo thun mỏng. Phùng Nhất Nhất từ từ nghiêng người,
thấy vẻ ngây thơ trong mắt Tạ Gia Thụ dần biến thành một loại ham muốn
mạnh mẽ, cô chồm tới trước mặt anh, nghe rõ mồn một tiếng nuốt nước
miếng ừng ực của anh.

Khuôn mặt đẹp đẽ ấy hơi ngửa ra, nhìn cô, trong mắt anh chỉ có hình

bóng cô.

Phùng Nhất Nhất đưa tay nâng mặt anh, khẽ giọng gọi, “Gia Thụ!”.

Đầu óc Tạ Gia Thụ ong ong, “Ừm... Hử?”.

“Là anh để Đàm Tường thăng chức, cũng là anh cố ý điều anh ấy đến

công ty con ở châu Âu, đúng không?”

Tạ Gia Thụ không nghe thấy gì, anh thấy mình như bị một lực nam châm

khổng lồ nào đó hút lấy, tay chân không nghe theo sự sai bảo của não bộ,
không kìm nổi lòng, đưa tay ra đỡ lấy eo Phùng Nhất Nhất, kéo cô lên
người, để cô dựa vào anh, càng gần càng tốt.

Khoảng cách gần thế này, hơi thở của Tạ Gia Thụ đã rối loạn, mặt rướn

lên cao, Phùng Nhất Nhất chỉ khẽ cúi đầu. Anh dựa gần vào, cô lại lùi một
chút, môi của hai người vẫn duy trì khoảng cách gần kề như vậy. Cô dịu
dàng hỏi lại một lần nữa.

Lúc này, Tạ Gia Thụ cơ bản không có cách nào suy xét, thành thật nhanh

chóng gật đầu thừa nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.