HOÀI NIỆM - Trang 419

cho nên mới rơi vào tình cảnh như lúc này.

Phùng Nhất Nhất nghĩ mà đau đầu, chuyển bước chân, đi về khu thương

mại.

Trước đó, cô đã dành dụm tiền lương của non nửa năm để sắm đồ Tết.

Hôm nay, cô sảng khoái tiêu một mạch hết sạch. Phùng Nhất Nhất mua cho
mình một chiếc áo khoác, một chiếc túi, mua cho cha mẹ Phùng quần áo
mới. Hiện giờ, đồ Âu mà Phùng Nhất Phàm mặc quá đắt, cậu cũng kiếm
được không ít, nên cô chỉ mua cho cậu một chiếc áo khoác lông cừu.

Thoáng một cái đã tiêu hết bao nhiêu tiền, trong lòng cô cũng có vẻ thoải

mái hơn. Lúc Phùng Nhất Nhất ra khỏi khu thương mại, kinh ngạc khi phát
hiện mình không còn đau khổ như khi bước vào nữa.

Rốt cuộc là bởi vì Đàm Tường không phải là Tạ Gia Thụ, hay bởi vì cô

đã không còn là Phùng Nhất Nhất của năm đó nữa?

Có lẽ là bởi vì già rồi! Khi Phùng Nhất Nhất đi đến cửa nhà, xương sống

thắt lưng đau quặn.

Hai tay cô xách hai túi đầy, chỉ có thể đặt xuống nền rồi cầm chìa khóa

mở cửa. Nhưng lúc này, cửa nhà đối diện lại mở ra, Tạ Gia Thụ cầm túi
bước tới, có vẻ như anh đang đi vứt rác.

Thấy cô đứng ngoài cửa, anh buông túi rác xuống, sải chân bước đến,

nhận lấy đồ trong tay cô.

Phùng Nhất Nhất vào nhà, Tạ Gia Thụ cũng rất tự nhiên theo vào, còn

cho cô xem dép lê trên chân mình, “Dép lê trong nhà tôi chẳng thấy đâu nữa
nên tôi lấy bên em”.

Phùng Nhất Nhất nhận lấy túi đồ từ tay anh, cúi đầu nói, “Tùy!”.

“Em đã đi sắm đồ Tết rồi à? Sắp được nghỉ về nhà ăn Tết chưa?” , anh

kiếm chuyện, nhân tiện thành công chiếm cứ chiếc sô pha.

Phùng Nhất Nhất nhét từng túi đồ vào tủ quần áo, trả lời, “Đi ăn cơm với

bạn trai”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.