HOÀI NIỆM - Trang 446

Trịnh Phiên Phiên cười vừa ngọt ngào vừa đắc ý, “Cảm ơn anh nhé, Tạ

Gia Thụ?”.

“Không cần khách sáo!” , lần này, Tạ Gia Thụ là thật tâm, “Tôi lĩnh hội

được rất nhiều điều từ cô đấy!”.

“Cái gì... Cái gì?” , Trịnh Phiên Phiên đi giày cao gót đuổi theo xe, cật

lực thở dốc, kiên trì đợi câu khích lệ và khen ngợi.

Tạ Gia Thụ vô cùng nghiêm túc tổng kết, “Cây không có vỏ, tất chết.

Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch”.

Trịnh Phiên Phiên đứng lại, thở hổn hển, chỉ về chiếc xe đã đi xa, hét

lớn, “Anh mới không biết xấu hổ ấy! Anh mới là thiên hạ vô địch ấy!”.

Người ngoài đều đã đi, mẹ Phùng lần đầu tiên kêu cha Phùng đi thu dọn

bát đĩa, vội vàng chạy vào phòng con gái nói xong câu chuyện còn dở dang.

“Vừa nãy chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?” , mẹ Phùng tinh thần sảng khoái

hỏi.

Bữa tối, Phùng Nhất Nhất không ăn nhiều nhưng vẫn thấy đầy bụng. Lúc

này cô dựa vào tường không lên tiếng, vẻ mặt ủ rũ.

Mẹ Phùng tự hỏi tự trả lời, “Ồ, nói đến thằng bé Gia Thụ kỳ quái, cứ

phải có con bằng được”.

“Mẹ, mẹ phiền quá, mẹ đi ra ngoài đi ạ!” , Phùng Nhất Nhất đau đầu nói.

Mẹ Phùng bị nghẹn, dạ dày có chút khó chịu. Vừa rồi, bà không có lòng

dạ đâu mà ăn cơm.

“Con chê mẹ phiền phức? Vậy con nói cho rõ ràng đi, có phải sau này

con không muốn mẹ làm phiền nữa không hả?”

Phùng Nhất Nhất thật hết cách với bà, nhưng đúng là phiền đến sắp khóc

rồi, “Lúc đầu con và Tạ Gia Thụ ở bên nhau thì mẹ khăng khăng không
chịu, hận đến mức muốn đánh chết con. Bây giờ mẹ lại muốn con ở bên anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.