HOÀI NIỆM - Trang 477

“Từ năm hai mươi lăm tuổi chị đã càu nhàu như vậy rồi. Đúng thật là

chưa thấy người nào lại lo bò trắng răng như chị. Ai rồi cũng sẽ già đi, chỉ
có chị là kêu ca lớn tiếng nhất” , Phùng Nhất Phàm trước giờ vô cùng khinh
thường tính nhát gan như thỏ đế của chị mình.

Phùng Nhất Nhất lấy lại nhịp thở bình ổn, quan tâm hỏi, “Nhất Phàm, em

và Phiên Phiên... em nghĩ thế nào?”

Phùng Nhất Phàm thoáng cười tự giễu, trầm trầm nói, “Sao em biết được

người khác nghĩ gì?”.

“Người khác nghĩ gì không quan trọng, bản thân em nghĩ gì? Em có

thích Phiên Phiên không?” , Phùng Nhất Nhất hỏi rất nghiêm túc, “Có thể
thấy Phiên Phiên rất thích em, nhưng còn em? Thái độ của em đối với cô ấy
quá lạnh lùng hờ hững, như vậy không được. Mặc dù cô ấy bao dung với
em, nhưng cô ấy sẽ đau lòng”.

Phùng Nhất Phàm nhìn chị gái bằng ánh mắt kỳ lạ, bực dọc hỏi lại, “Chị

sao vậy? Chuyện của chị còn không lo được, giờ lại muốn khuyên răn
em?”.

Phùng Nhất Nhất bị cậu nói cho nghẹn họng, lúng túng nói, “Người

ngoài cuộc tỉnh táo hơn mà...”.

“Vậy thì người ngoài cuộc là em đây nói cho chị biết, bỏ lỡ Tạ Gia Thụ,

chị đợi thêm năm trăm năm nữa đi.”

“...”

Lúc này, cánh cửa Phùng gia bỗng được mở ra, mẹ Phùng đứng ở cửa

nhìn con trai và con gái, tò mò hỏi, “Cứ bảo sao lại nghe thấy giọng nói của
hai đứa... không vào còn đứng ngoài cửa làm gì hả?”.

Hai chị em vào nhà, Phùng Nhất Phàm thừa cơ chuồn mất, Phùng Nhất

Nhất vẫn muốn đuổi theo để nói chuyện, nhưng lại bị mẹ Phùng gọi lại,
“Cậu kia có lẽ lại quay lại rồi, lén đặt mấy hộp quà buổi sáng mang đến ở
cửa. Chúng ta về mới nhìn thấy, còn có một bức thư, gửi cho con, này!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.