HOÀI NIỆM - Trang 58

Bạn bè đều thích trêu chọc tính cách nhát gan như thỏ đế của cô, nhưng

Thẩm Hiên cảm thấy cô nhút nhát như vậy rất thú vị. Mỗi lần thấy không
thoải mái, cô luôn nhìn anh bằng ánh mắt hoảng hốt, bất an lại vô cùng tin
tưởng, tựa như lúc ấy, cô chỉ cần anh, chỉ tin tưởng anh, anh nói gì cô cũng
sẽ làm theo. Những giây phút như thế luôn khiến Thẩm Hiên cảm thấy nghề
nghiệp bác sĩ quả thật rất tuyệt vời.

Chẳng hạn như lúc này, cô ngoan ngoãn uống trà sữa, trầm lắng mà ngọt

ngào. Anh vừa trải qua một ca phẫu thuật nguy hiểm, thể chất và tinh thần
đều không được thoải mái cho lắm, nhưng trông thấy cô ngoan ngoãn như
vậy, những mệt mỏi đó bỗng chốc không cánh mà bay.

Lòng bản tay Thẩm Hiên chợt ngứa ngáy, anh đưa tay lên vuốt ve mái

tóc cô.

Uống được nửa cốc trà sữa, Phùng Nhất Nhất đã khỏe hơn nhiều, cô đưa

tay gạt tay Thẩm Hiên xuống, chau mày liếc anh.

Thẩm Hiên cười, “Anh vẫn còn chút việc, em đợi anh nửa tiếng nữa

được không?”.

“Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi” , Phùng Nhất Nhất từ chối

ngay lập tức, “Em phải về công ty gấp, sáng nay còn chưa xin nghỉ. Lần tới
gặp nhau rồi nói chuyện tiếp nhé! Em còn nợ anh một bữa cơm nữa”.

Nét mệt mỏi và lời từ chối của cô quá rõ ràng, còn Thẩm Hiên lại thực sự

có việc quan trọng cần làm, mọi người đều là người trưởng thành, thông
cảm với nhau chút chuyện cỏn con này là điều cần thiết, nên anh cũng
không vồn vã nữa.

Tiễn cô ra đến cổng, Thẩm Hiên vỗ vỗ vai cô, “Em đừng lo lắng, bệnh

viện này là của Thịnh Thừa Quang, viện trưởng là anh, chuyện lần này, Tạ
Gia Thụ không làm gì được em đâu”.

Phùng Nhất Nhất nói lời cảm ơn rồi quay người rời khỏi. Biểu cảm của

cô không có chút cảm động nào. Viện trưởng Thẩm đứng đó nhìn bóng hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.