HOÀI NIỆM - Trang 589

Tạ Gia Thụ cũng cười, sờ lên mũi, có chút ngượng ngùng.

Cảnh tượng trong phòng phẫu thuật vừa rồi, hiện giờ nghĩ lại quả thật là

quá buồn cười.

“Em thế nào rồi! Thấy tốt hơn chưa?” , anh ngồi xuống bên giường, dịu

dàng hỏi cô.

Lúc này còn chưa hết thuốc tê, Phùng Nhất Nhất không có cảm giác gì,

cô nói, “Rất tốt, y tá vừa qua đây, bảo em nhân lúc này tranh thủ ngủ một
lát.”

“Vậy em ngủ đi, nhắm mắt lại” , Tạ Gia Thụ vội vàng nói, “Anh không

đi nữa đâu, anh ở đây, trông em ngủ.”

Phùng Nhất Nhất chớp mắt với anh, dáng vẻ mệt mỏi, khẽ giọng nói,

“Không nỡ ngủ, em muốn nhìn hai người nhiều hơn.”

Tạ Gia Thụ ghé vào giường, để mặt cạnh tã lót của con trai, vui vẻ nói,

“Vậy anh thế này, em vừa nhìn vừa ngủ!”.

Anh ngốc nghếch quá, thoáng tựa như trở lại thời Phùng Nhất Nhất từng

hoài niệm nhất. Cô nằm đó vừa nhìn vừa ngủ, dần dần mắt không thể mở ra
được nữa... Trước khi chìm vào mộng đẹp, cô ngắm nhìn khuôn mặt của hai
cha con, một người nhắm mắt ngủ, dáng vẻ ngây thơ, một người ánh mắt
chuyên chú, ngây thơ nhìn mình. Cô thầm nghĩ: Sau này, em không cần
hoài niệm về quãng thời gian trước kia nữa rồi!

Bởi vì em biết, tương lai sẽ tươi đẹp hơn.

Ryta

18-11-2015,01: 12 PM

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.