HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 347

Tiểu Yến Tử không làm sao khác hơn được, đành cất giọng. Mắt lại nhìn về
phía sư bá Kỷ Hiểu Phong.
- "... Này là chú bé con, vai mang cặp đến trường. Nào sợ gì mưa hay nắng
gió, mà chỉ sợ là thầy mắng học ngu..."
Vua Càn Long từ nào đến giờ, chưa hề được nghe một bài đồng dao lạ lùng
như vậy, nên rất thích thú, quay qua Kỷ Hiểu Phong nói:
- Này Kỷ sư phụ, Tiểu Yến Tử nó hát bản này đúng với tâm trạng nó đó!
Kỷ sư phụ cười:
- Vâng, lão gia nói phải, và tôi cũng mong là cô ấy biết sợ thầy như nội
dung bài hát!
Tử Vy thấy mọi người đang vui, nên cũng ngẫu hứng dựa trên âm vần bài
hát, Tử Vy hát một bài tương tự.
- "... Này là này cô gái kia, vai mang cặp đến trường, sợ thì sợ cả chuột lẫn
gián, nhưng ghét nhất là tập viết tập đồ chỉ thấy cua bò đã đầy trang..."
Tiểu Yến Tử nghe Tử Vy hát, biết là Tử Vy ghẹo mình nên vung tay dọa về
phía Tử Vy, nói.
- Này đừng có ỷ giỏi cười người nhé, coi chừng quả đấm này đấy.
Tử Vy vừa né đòn vừa cười. Vua Càn Long có vẻ không hiểu.
- Viết chữ mà làm gì có cua bò trên giấy?
Tử Vy giải thích:
- Hôm trước Tiểu Yến Tử bị chép phạt, cứ thắc mắc là sao lắm chữ nhiều
nét thế, giống như càng cua, nên viết lên giấy như cua bò.
Lời của Tử Vy làm vua và Kỷ sư phụ cười ào. Tiếng hát của Tiểu Yến Tử
và Tử Vy ban nãy vang cả ra ngoài xe. Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ cưỡi ngựa đi
phía sau đều nghe thấy. Vĩnh Kỳ nói.
- Họ vui vẻ quá hở?
Nhĩ Khang gật đầu:
- Vui thì có vui thật đấy, nhưng tôi vẫn thấy lo, chẳng biết chuyện này rồi sẽ
kết thúc thế nào đây.
Nhĩ Thái nói:
- Huynh chỉ khéo lo, có gì đâu mà sợ, họ hòa hợp tốt như vậy thì hy vọng
của chúng ta sẽ sớm đạt thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.