HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 350

Tử Vy chưa kịp đáp, Vĩnh Kỳ đã lên tiếng:
- Không biết làm sao thì cũng đành phải chịu, những gì gom được thì chúng
mình đã gom hết cả rồi.
Tử Vy cười:
- Không sao đau, dù sao cũng có cặp gà với con vịt rồi mà, món thịt như
vậy cũng tạm đủ rồi. Vả lại, để hoàng thượng thay đổi khẩu vị cũng tốt chứ.
Nhà vua bị mùi thơm của các món ăn thúc giục, càng cảm thấy đói bụng
hơn, quay ra gọi:
- Tiểu Yến Tử, sắp ăn được chưa? Bọn ngươi đang làm gì mà thơm quá
vậy, báo hại con ma đói đang hành hạ lục phủ ngũ tạng của ta đây này!
Tiểu Yến Tử quay lại cười hì hì:
- Lão gia, món này không thể nó cho lão gia biết tên đâu!
Nhà vua cảm thấy tò mò:
- Ngươi đừng có lí lắc, nói mau!
Tiểu Yến Tử vừa cười vừa nó:
- Đây là món “Gà ăn trộm", lấy sự tích ngày trước Khiếu Hóa Tử ăn trôm
con gà nướng đó mà!
Nhà vua ngây mặt ra:
- Cái tên gọi thật chẳng thanh nhã chút nào, bộ gà này do ngươi ăn trộm về
hay sao?
Mọi người cười vang.
Tử Vy biết nhà vua thích văn chương, ghét những gì thô lỗ, bèn nghĩ ra một
tên gọi rồi nói:
- Thật ra tên gọi “Gà ăn trộm" chỉ là dùng trong chốn dương gian quê mùa
thôi. Nướng một con thì gọi là “Gà ăn trộm", nhưng nếu nướng một lượt
hai con như vầy thì lại có tên gọi khác, rất thanh nhã.
Nhà vua càng tò mò:
- Ủa, vậy sao? Tên gì?
Tử Vy cười đáp:
- Một cặp gà nướng như vậy có tên là món “Tại thiên nguyện tác tỷ dực
điểu".
(Người dịch chú thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.