HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 373

vua ô tồn:
- Đừng sợ, ta chẳng có ý gì đâu, ta chỉ thấy là cần phải cảm ơn thượng đế
đã ban cho ta hai ngươi. Hiện ta thấy rất hạnh phúc, rất vui, ta chưa bao giờ
vui như bây giờ.
Tử Vy và Tiểu Yến Tử yên lặng.
Thuốc đã sắc xong, cả hai lại mang thuốc, mang nước ra cho vua uống.
Uống xong chẳng bao lâu nhà vua đã ngủ.
Lúc đó đêm đã khá khuya. Tiểu Yến Tử sau một ngày mệt mỏi cũng ngồi
trên ghế dựa gần đó ngủ. Chỉ còn Tử Vy là còn thức nàng đứng đó ngắm
vua. Đây là cha ruột của mình ư! Điều ao ước bấy lâu được gần cha, coi
như đã thành. Có điều mãi đến bây giờ Tử Vy vẫn chưa gọi được một tiếng
cha! Nàng đứng đó, khoảng cách ngắn ngủi mà sao quá xa vời. Tử Vy chăm
chú nhìn vua, rồi không dằn được, nàng bước tới kéo chăn lại cho vua
nhưng rồi chợt phát hiện trán vua lấm tấm mồ hôi, Tử Vy lại lấy khăn tay ra
lau nhẹ.
Lúc đó... Hình như vua cũng đang nằm mơ, và đúng như vậy. Trong mơ,
vua thấy Vũ Hà... Vũ Hà đang đi tới cạnh vua với đôi mắt đầy lệ. Vũ Hà
nói:
- Xin chàng đừng đi! Đừng bỏ thiếp đi! Vì thiếp nghĩ sự ly biệt này sẽ là sự
cách chia mãi mãi. Thiếp sẽ không gặp lại chàng được nữa.
Vua Càn Long chuyển mình, Tử Vy tiếp tục công việc trong khi vua vẫn
mơ thấy Vũ Hà nói:
- Thiếp không dám đòi hỏi nhiều. Tình yêu là cái gì vĩnh cửu, trường tồn.
Tình yêu của thiếp đối với chàng mãi mãi không thay đổi. Còn chàng với
thiếp? Phải chăng chỉ là cơn gió thoảng qua? Thiếp sợ... sợ một sự chờ đợi
cả đời... mỏi mòn, vô vọng...
Miệng vua Càn Long lẩm bầm điều gì đó nghe không rõ Tử Vy tưởng vua
bị sốt cao mê man, càng lấy khăn lau kỹ mồ hôi hơn. Vua vẫn tiếp tục mơ.
Vũ hà nói:
- Chàng hãy nhớ rằng thiếp muốn quân tợ bàng thạch, thiếp như cỏ leo, cỏ
giữ chặt đá, vua kêu lên:
- Vũ Hà! Vũ Hà!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.