HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 374

Rồi choàng tỉnh. Vua mở mắt ra. Chỉ thấy đôi mắt ngơ ngác sợ hãi của Tử
Vy nhìn mình. Đôi mắt của Vũ Hà... Vua đưa tay chụp lấy tay Tử Vy,
nhưng rồi cũng tỉnh ra nói:
- Ta đã nằm mơ đúng không?
Tử Vy gật đầu, run rẩy:
- Trong mơ, hoàng thượng đã gọi tên “Vũ Hà! Vũ Hà!”
Vua Càn Long giật mình:
- Ngươi cũng biết Vũ Hà là ai ư?
- Vâng, con biết rất rõ về chuyện của Vũ Hà, con biết cả những bài thơ mà
lão gia đã làm.
Và rồi chậm rãi đọc:
Sau mưa sen nở lung linh ngọc
Nắng sớm kinh thành rạng sắc xuân
Cảnh sắc Đại Minh hồ đâu sánh
Núi cao Thái nhạc chẳng đâu bằng
Ngâm xong, như quá xúc động, những giọt lệ trên má của Tử Vy rơi xuống
tay Vua, làm Vua cũng bàng hoàng.
- Tại sao ngươi lại thuộc lòng bài thơ đó? À đúng rồi có phải Tiểu Yến Tử
dạy ngươi không?
Tử Vy yên lặng không đáp. Vua chăm chú nhìn cô gái trước mặt, suy nghĩ
tiếp:
- Cũng lạ thật, chẳng hiểu sao trẫm lúc nào cũng có cái cảm giác rất thân
thiết với ngươi. Hay như người xưa từng nói "đồng bệnh tương lân" giữa
con người tương hợp nhau, thường có cảm giác dễ gần gũi. Tử Vy này,
trước kia ta chưa hề gặp ngươi, vậy ngươi là người ở nơi nào?
Tử Vy đáp:
- Dạ con là người đồng hương với Tiểu Yến Tử quê ở bên hồ Đại Minh
thành Tế Nam ạ.
Vua Càn Long ngạc nhiên:
- Đồng hương ư? Trách gì ngươi chẳng từng gặp qua Vũ Hà!
- Vâng, Vũ Hà là mẹ nuôi của con!
Vua Càn Long giật mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.