thật ra Tử Vy khá xinh, dù trang phục nam nhi bình dị không cầu kỳ.
Nhưng cái đôi mắt to với hàng mi cong vút buồn buồn, cái nước da trắng
như sữa. Cái phong cách cao quí có cả con a đầu Kim Tỏa bên cạnh nữa.
Hai thầy trò như hai đóa hoa đang xuân. Làm sao chẳng khiến người chú ý?
Đường phố cứ tấp nập, dòng người tiếp tục trôi. Chợt cái tấp nập bình
thường đó, như bị phá vỡ để trở thành ồn ào hơn trước. Có tiếng ngựa dồn
dập. Rồi đầu phố xuất hiện một tốp kỵ mã với những lá phướng, có mấy
chữ lớn Tránh xa - Nghiêm chỉnh, tiếp theo sau là kiệu của của Lương Đại
nhân với hai hàng cận vệ hai bên. Họ đang đi về hướng nàng, rầm rộ. Đám
ngựa đến đâu, bọn quan lại lớn tiếng hò hét:
- Tránh ra! Tránh ra! Không ai được cản đường Lương Đại nhân! Tránh ra!
Tử Vy phấn khởi, hồi hộp vì mục tiêu sắp đạt, nàng nói nhanh với Kim
Tỏa:
- Cơ hội của chúng ta đến rồi đấy! Kim Tỏa! Mi đứng đây chờ để ta ra cản
kiệu nhé!
Tử Vy nói xong là chen người vào đám đông. Kim Tỏa chẳng yên tâm chạy
theo. Bọn kỵ binh đã trờ tới, vì đường phố đông người, nên họ phải đi chậm
lại. Tử Vy và Kim Tỏa thừa dịp chen vào, nàng đi nhanh đến trước kiệu
quan quỳ xuống. Hai tay nâng cao chiếc đãy:
- Lương Đại nhân! Lương Đại nhân! Tiểu nữ có chuyện quan trọng, muốn
thưa cùng Lương Đại Nhân! Mời Đại nhân xuống kiệu, dành cho tiểu nữ
một ít thời gian để tiểu nữ trần tình. Lương Đại nhân! Lương Đại nhân!
Vì kiệu bị cản đường nên dừng lại. Viên quan trong kiệu có vẻ bực dọc:
- Ai vậy? Sao dám cả gan chận kiệu chứ? Kéo nó ra đi!
- Xéo đi! Có chuyện gì ngày mai đến cửa quan mà trình!
Bọn quan quân tùy tùng cũng lên tiếng. Điều này làm Kim Tỏa nổi nóng,
nó nói lớn:
- Chúng tôi đã đến cửa quan mấy lượt, nhưng ở đấy cứ bảo quan không có
đến làm việc. Lương Đại nhân không có mặt ở đấy. Bọn tôi làm sao gặp
được mặt chứ?
Một tay tùy tùng trợn mắt:
- Lương Đại nhân của chúng ta ngày mai này cưới vợ cho con trai, rất bận!