Mọi người lập tức im lặng.
Mặc Khiếu khó xử nói: “Hắn sẽ không chịu đến.”
“Ngươi mời hắn sẽ đồng ý?” Lan Uyên một chút cũng không để ý tới
sự kinh ngạc của Mặc Khiếu, “Ngươi đã biết nhiều chuyện của hắn như vậy
lại bảo hộ hắn, còn có thể nói không quen sao?”
“Nhưng......”
“Liền quyết định như vậy đi. Lần tới hắn mà đến, ta Lan Uyên sẽ nợ
ngươi Mặc Khiếu một món nhân tình. Về sau ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta
có thể cho, ta mà nói nửa chữ “không”, lập tức sẽ bị Thiên Lôi đánh thành
súc sinh, như thế nào?” Miêu kim phiến mở trước ngực chậm rãi lay động,
Lan Uyên cười đến nhã nhặn thoải mái.
Mặc Khiếu như trước trầm tư không nói. Lan Uyên không đợi hắn đáp
lời, phe phẩy phiến tử rời đi.
Khi trở về cố ý trở lại gốc dong thụ kia, thật đúng là một nơi tốt.
——————————————
“Không đi.”
Trong hồ vương phủ, Hồ vương Li Thanh sau khi nghe mục đích Mặc
Khiếu đến liền kiên quyết từ chối, một chút cũng không để ý đến mặt mũi
Lang vương.
“Ngươi đây là làm gì? Bất quá chỉ là uống rượu, tán gẫu chút chuyện
trên trời dưới đất, làm gì nghiêm túc như vậy?” Mặc dù trong lòng đã đoán
trước Li Thanh sẽ khước từ, Mặc Khiếu vẫn nở nụ cười, giả bộ là một
người tốt nói ra mấy lời tận chân tâm.
“Không đi.”