Li Thanh như cũ không đồng ý, nhắm mắt uống trà. Trà là Mặc Khiếu
mang từ thiên cung đến “Phù la bích”, phiến lá trà xoắn lại ở trong nước sôi
chậm rãi nở ra, chung trà thúy ngọc ánh lên sắc xanh trong suốt của nước
trà.
“Không có người nào xa lạ, Kình Uy, Minh Dận, đều là ngươi quen
biết từ nhỏ lại lâu không gặp mặt. Hiện giờ mọi người đều kế vị, tụ tập lại
một nơi cùng tâm sự không phải rất tốt sao?” Mặc Khiếu không tức giận,
tiếp tục ra sức khuyên bảo. Trong lòng lại nén giận tên Lan Uyên, hảo hảo
phát ra cái gì độc thệ, hắn nếu không gật đầu liền có vẻ như hắn không
trượng nghĩa. Cũng là Li Thanh đa sự, giáo huấn đệ đệ thì ở nhà mình mà
giáo huấn không phải là được rồi, chạy ra bên ngoài làm cái gì? Liên lụy
hắn Mặc Khiếu hiện tại hai bên đều không thể đắc tội.
“......” Li Thanh lúc này ngay cả lời cự tuyệt cũng lười nói, chung trà
đặt ở trên bàn, thản nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Mặc khiếu, có ý
muốn rời đi.
Lang vương kiên trì ngồi lại không phát hiện ra, càng lộ ra vẻ ân cần,
ngọt ngào nói: “Ngươi nha, đừng đem bản thân nhốt ở trong phòng. Ngày
thường cũng không thấy ngươi lộ diện, khó có được một cơ hội, ngươi cần
gì phải như vậy không nể mặt ta? Ngươi xem ngươi đi, đại môn bất xuất
nhị môn bất mại, sẽ thành đại cô nương đó. Ngoài ra, lúc đó chẳng phải vì
làm cho người bên ngoài khai nhãn, biết được phong thái Hồ vương sao?
Bây giờ là đầu năm, cho dù là công sự thì có rượu cũng thuận lợi hơn......”
Li Thanh không lên tiếng, mặc hắn thao thao bất tuyệt. Trong đôi mắt
vàng rực nổi lên kim quang, vô phong vô lãng: “Tiễn khách.”
Lập tức hai thanh y tiểu tư bước vào, chắp tay thỉnh Lang vương khởi
giá.