“Không cần.” Li Thanh nghiêng người về sau tránh đi động tác của
hắn.
Tay lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu sau mới chậm chạp buông
xuống, con ngươi mặc lam ngơ ngác nhìn lại cặp mắt xán kim sắc kia, vẫn
nhìn, vẫn muốn nhìn đôi mắt thủy chung nhìn không thấu tâm của y:
“Không phải nói còn sớm sao? Vì cái gì?”
“......” Li Thanh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Ánh mắt này, ánh mắt như vậy, cùng lần đầu gặp nhau có gì khác biệt?
Lan Uyên bỗng lui về phía sau từng bước, ánh mắt hào hứng phấn
khởi rơi xuống một mảnh thảm đạm: “Ngươi nguyên bản không định nói
cho ta biết.”
“Phải” máu từ khóe miệng chảy xuống, rơi trên y sam bạch sắc liền
tạo thành một đóa hồng hoa, đỏ đến nỗi khiến hai mắt của con người ta
muốn mù lòa.
Khí lực cả người như bị tước mất trong nháy mắt, Lan Uyên cắn răng
nhìn chằm chằm khuôn mặt Li Thanh bất động như núi: “Ngươi cuối cùng
đem ta đặt ở đâu? Hay là, ngươi chưa bao giờ đem ta để trong lòng.”
Tiếng nói dần dần nhỏ lại, lời cuối cùng thốt ra tựa hồ như một tiếng
thở dài, vươn tay run rẩy nắm lấy bàn tay đang chống chuôi kiếm, lòng bàn
tay đặt lên lưng y, lạnh lẽo giống như hàn băng vạn năm, vô luận sưởi ấm
như thế nào cũng không cảm thụ được ôn độ.
“Vương, ngài bị thương, nhanh chóng hồi phủ tu dưỡng.” Các trưởng
lão hồ tộc đều quỳ cách đó không xa không dám tiến lên.
Đôi mắt kim sắc bình tĩnh nhìn về phía hắn, trong đó thậm chí có thể
nhìn thấy chính mình so với khuôn mặt của hắn càng tái nhợt hơn: “Đa tạ