Như vậy về tình về lý đều phải mời Hồ vương Li Thanh. Nghĩ đến được
gặp lại, trong lòng nửa phấn khởi nửa chua xót, ta muốn gặp ngươi, nhưng
ngươi có nguyện gặp ta? Nếu như không muốn, chẳng phải cả hai đều khó
xử, chẳng bằng không gặp.
“Bổn vương thành hôn, các ngươi bày khuôn mặt khổ qua cho ai xem?
Uống chén rượu mừng có thể độc chết các ngươi sao?” Mặc Khiếu thấy hắn
thần sắc do dự không khỏi bực mình, buông mạnh chung trà trong tay, nước
trà lập tức văng ra hơn phân nửa, “Ngươi hãy cho ta một lời chắc chắn, đến
hay là không đến?”
Lan Uyên ngẩng đầu, vẻ mặt áy náy: “Ta...... Tại hạ tại đây chúc Lang
vương Lang hậu trăm năm hảo hợp, bạch đầu đáo lão.”
Không để ý sắc mặt khó coi của Mặc Khiếu, cầm chén trà trong tay
nói: “Nghe nói hầm rượu nhà Lang vương mấy ngày gần đây gặp nạn, đúng
lúc ta có chút rượu nhạt trong thiên cung, mong Lang vương không ghét
bỏ.”
“Hừ!” Lang vương tức giận phất tay áo bỏ đi.
Lưu lại Lan Uyên một mình một người với phiến tử trong tay ngẩn
người, gặp lại không bằng hoài niệm a......
——————————————
Tiệc cưới tất nhiên là toàn hỉ sắc, khắp bữa tiệc đều là tiếng cười náo
nhiệt, chỉ có một góc nơi này là lãnh lãnh thanh thanh, có người tự rót tự
uống đạm nhạt nhìn hoan thanh tiếu ngữ trước mắt.
Có một lần đến lang vương phủ dự tiệc nhưng là mấy trăm năm trước,
cũng náo nhiệt và tưng bừng như vậy, chỉ là không thấy mấy vũ nữ xà tộc
xinh đẹp năm đó, hơn phân nửa những công tử phong lưu năm nào giờ đã
thành gia lập thất không dám có mấy hành vi phóng đãng, càng không có