HOÀN KHỐ - Trang 173

Đem hoa đăng đặt trên bàn, nhìn người trước mắt đã cùng mình ràng

buộc mấy trăm năm. Thái tử kiêu ngạo, tình nhân ôn nhu, tên phong lưu
bạc tình, từng cười, từng tổn thương, từng phụ lòng, từng hối hận, tính toán
tới lui thương tổn tâm tư, lại thủy chung nhìn không ra hai chữ tình ái bất
quá chỉ là hỏi một câu thích hay không thích, vui hay không vui.

“Hảo.” Trịnh trọng gật đầu đáp ứng hắn.

Âm cuối còn chưa xong, hắn trước đã dán lên môi y sợ từ trong miệng

y lại nghe thấy cái khác......

Hồng trù treo cao, trống nhạc ồn ào, sa mạn trắng thuần được thay

bằng một màu đỏ tươi, trong gian nhà có từ lâu đời bị lau đến trơn bóng
mới tinh. Tên tiểu tư mặc thanh y hối hả chạy trước chạy sau ở hậu viện,
trước đại môn nhấc kiệu lại hạ kiệu, tân khách đông nghẹt đạp bằng bậc
cửa. Trong đại đường, hai đôi hỉ tự đỏ thẫm treo cao cao, phía dưới đoàn
người đông nghìn nghịt đem yến phòng to như vậy chen đến chật như nêm
cối. Hồ vương phủ xưa nay tĩnh lặng hôm nay không khí vui mừng tràn
đầy.

Ngoài cửa một tiếng kèn cao vút, kiệu hoa đỏ âu lắc lư hạ xuống. Hỉ

bà trên mái tóc cài một đóa mẫu đơn đỏ thẫm đỡ tân nương chậm rãi tiến
vào cửa. Ồn ào huyên náo, người người tranh nhau đến phía trước cúi thấp
người muốn nhìn dưới hồng khăn cất giấu dung nhan khuynh thành tuyệt
diễm thế nào.

“Đừng chen, đừng chen, cẩn thận làm bị thương tân nương tử!” Hỉ bà

lấy cái quạt hương bồ trong tay xua xua mọi người, dẫn tân nương vào
trong sảnh hướng tộc vương cùng các trưởng bối đang ngồi hành lễ.

“Hảo, hảo......” Các trưởng lão ngồi hai bên vuốt vuốt chòm râu liên

tục gật đầu.

“Làm lễ ——” Bọn tiểu tư căng giọng truyền lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.