giá! Làm lỡ hôn sự này của bổn cô nương, cho dù ngươi là Hồ vương hay
là nhị thái tử, ta cũng phải chậm trễ hảo sự cả đời của các ngươi!”
“Vị hôn phu nhà ngươi? Ngóng trông?” Chặt chẽ nắm được trọng
điểm câu nói, Lan Uyên mở to hai mắt nhìn Li Thanh.
“Thiên giới thành thân là mặc bạch y sao?” Li Thanh đạm đạm nói,
kim đồng lóng lánh, trên mặt hiện lên tia cười giảo hoạt, “Hồng Nghê phải
gả đến sư tộc, theo lệ phải đến đây hành lễ bái biệt.”
“Phốc ha ha ha ha ha......” Lang vương, Hổ vương vẫn cố nén cười
đứng xem kịch vui rốt cuộc nhịn không được cười to, “Đáng giá! Chuyến
này đến thật đúng là đáng giá! Ha ha ha ha......”
“Làm lễ ——” giờ lành không đợi người, bọn tiểu tư căng giọng
truyền lệnh.
Tân nương đội lại hồng khăn đối Hồ vương cùng các trưởng lão nhẹ
nhàng bái chào từ biệt.
“Khởi hành ——” lại một tiếng truyền lệnh, tân nương đứng lên theo
hỉ bà nâng dậy trở lại kiệu hoa. Mọi người cũng đi theo, đến sư tộc đòi một
ly hỉ tửu.
Nhiều người trộn lẫn, có người vẫn ôm lấy y hướng vào trong phòng
đi.
“Tóc đã kết, chúng ta cũng nên động phòng, Hồ vương của ta.” Trúc
chỉ phiến “Bá ——” mở ra, Lan Uyên kim quan cát phục, cười đến xuân
phong đắc ý.
“Ngươi......” Li Thanh đành chịu, đỏ mặt bán thôi bán tựu (tình trong
như đã mặt ngoài còn e hay giả bộ từ chối:”>) theo hắn hướng đến giường.