của mình. Như thế nào còn có một người như vậy? Vô thanh vô tức ngồi
xuống, chính mình liền nhịn không được muốn trêu chọc y, nguyên lai
muốn thấy dáng vẻ hồ li yêu mị của y, hiện tại lại chỉ muốn nhìn thấy
những biểu hiện khác của y, cho dù là khóe miệng động một chút cũng tốt.
Cách ngày hắn đến Hồ vương phủ, nửa đường gặp được Mặc Khiếu.
Lang vương hắc y hắc phát nhìn thấy hắn liền đến chào hỏi: “Yêu, nhị
thái tử là muốn đến chỗ Kình Uy? Ta cũng đang đến đấy, chúng ta cùng đi
như thế nào?”
Lan Uyên lúc này mới nhớ tới, hai ngày trước Kình Uy hẹn hắn đến
hổ tộc uống rượu, chỉ chớp mắt liền đã quên: “Không phải. Ta đang đến hồ
tộc. Bên Kình Uy hãy thay ta cáo lỗi, lần tới ta mời!”
Mặc Khiếu nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái: “Hồ tộc? Li Thanh? Ngươi
là thật sự?”
“Cái gì thật sự?”
“Ngươi mỗi ngày đều đến hồ tộc, mọi người đều biết. Ngươi không
phải chân thật chứ là cái gì?”
Lan Uyên ngây ngẩn cả người, phiến tử trước ngực quên thu lại. Qua
một hồi lâu hắn “Ha ha” cười lên tiếng: “Chỗ nào có thể a? Người bên
ngoài không biết, Mặc Khiếu ngươi còn không rõ? Đi, chúng ta đến chỗ
Kình Uy uống rượu!”
Mặc Khiếu nhìn hắn một cái, há miệng thở dốc muốn nói cái gì, rốt
cuộc cũng không nói gì.
Lan Uyên vài ngày chưa tới, đám tiểu tư hồ vương phủ có chút hoài
niệm: