Sau đó Lan Uyên cũng đến mấy lần, cách năm sáu ngày lại đến một
lần. Thời gian cũng canh rất chuẩn, hơn canh ba một chút, các trưởng lão
mới vừa li khai, bọn tiểu tư cũng rời đi, hắn liền cầm một ngọc đèn lưu ly
mở cửa tiến vào, không sớm cũng không muộn.
“Muộn một khắc, ngươi không phải sẽ không thể thấy ta một khắc?”
Hắn nghiêng đầu nói với vẻ đương nhiên.
Có đôi khi hắn mang đến chút rượu và điểm tâm, Li Thanh vội vàng
xem công văn, hắn liền lấy tay đút đến bên miệng, có khi đầu lưỡi chạm
được ngón tay hắn, hắn liền cười rút tay lại, đầu lưỡi liếm một cái, ánh mắt
lấp lánh nhìn Li Thanh.
“Ngươi vội cái gì? Sao lại vội đến như vậy?” Hắn có khi không kiên
nhẫn, xoay đầu Li Thanh lại hỏi.
“Không có gì. Gần đây bận rộn.” Li Thanh nói.
“Thật không?” Hắn hồ nghi.
Li Thanh cúi đầu tiếp tục xem, cũng không phản ứng lại hắn.
Lan Uyên bất đắc dĩ, nhấp một ngụm rượu, kéo cằm y lại đút cho y,
thừa cơ dây dưa, mãi đến khi trong xán kim đồng của y dâng lên lửa giận:
“Uống ngon không? Uống một ngụm cho đỡ mệt.”
Li Thanh xoay người không đáp, hắn tiến đến bên tai y nói: “Cái này
gọi là ‘xuân phong tiếu’, Tửu tiên mới vừa đưa tới. Ta nghĩ ngươi sẽ thích,
thế nào? Nếu thích, lần sau ta mang đến nhiều một chút.”
Li Thanh như trước không nói gì, Lan Uyên liền đoạt lấy văn thư
trong tay y, một tay để ở thắt lưng y sờ soạng: “Như thế nào? Ân? Không
nói cũng không buông tha ngươi.”