HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 105

Thấy cậu vui, Thẩm Huyên cũng vui theo, xoa đầu tán dương cậu:

“Nhóc con cũng có chút tài năng đó!”

Vệ Đinh gật gù đắc ý, tinh thần phấn chấn, cầm đồng xu tiếp tục trò

gắp thú. Thẩm Huyên lặng yên đứng bên nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy âu
yếm.

Người mẫn cảm sẽ thường tức cảnh sinh tình. Vệ Đinh là một người

tinh tế, tâm hồn nhạy cảm, thường vì chuyện vặt vãnh mà đau khổ, lại cũng
vì chuyện nhỏ nhoi mà hài lòng thích thú.

Ví như hiện tại mà nói, ở một nơi náo nhiệt ồn ào, vừa quen thuộc lại

vừa xa lạ.

Nhìn máy gắp thú trước mặt lại bỗng nhiên nhớ tới những chuyện

trước đây. Vệ Đinh là cao thủ gắp thú bông, con thú bông đầu tiên trong
đời, là do cha cậu cầm tay dạy cậu gắp.

Nhớ lại thời gian ngọt ngào ấy, hễ rảnh rỗi cậu lại đòi cha mẹ dẫn tới

trung tâm điện tử chơi. Con cái là báu vật của mẹ cha, khi buồn khi vui,
nhất cử nhất động cũng đủ khiến họ động lòng. Cậu đòi hỏi, cha mẹ không
bao giờ từ chối. Kỹ thuật gắp thú cũng được luyện thành thục từ khi đó.

Sau đó tới tuổi đi học, cuối tuần cậu lại rủ bạn bè đến khu vui chơi

giải trí. Những đứa con trai khác thì chơi bắn súng, đua xe, còn cậu thì hiếm
khi đụng tới trò vui đó. Cậu thích chơi những trò mà con gái thích chơi, như
là gắp thú, đập chuột

[1]

, đánh trống.

[1. Tức trò Punch the rats.]

Lúc ấy cậu vô cùng oai phong, đứng trước máy chơi game gắp thú

nhồi bông, cả đám con gái túm tụm sau lưng cậu hô hào, khiến mọi người
ngưng cả trò chơi dở mà nhìn cậu chơi, chốc chốc xung quanh lại vỗ tay
hoan hô tán thưởng.

Thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi. Quãng đời học sinh vô ưu vô

lo cũng bỏ cậu mà đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.