HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 152

Tắm xong, cậu ôm chậu áo quần ra ngoài, nhìn Thẩm Huyên, cười

thầm. Thẩm Huyên đang ngồi như hóa thạch trên giường, mặt đen hơn đáy
nồi. Cậu bước tới vỗ vỗ vai hắn, ôm chậu y phục và chăn màn đã giặt xong
đặt trước mặt hắn.

"Đừng có chọc anh!" Thẩm Huyên quay mặt ngã xuống giường, đưa

lưng về phía cậu.

Hắn giận thật sao? Vệ Đinh để chậu đồ xuống, hai tay chống giường,

chồm người tới nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên lập tức úp mặt vào gối.

Vệ Đinh đẩy đẩy mấy cái, hắn cũng mặc kệ, cậu lại đẩy đẩy, Thẩm

Huyên vẫn không quan tâm. Cậu thở dài ngao ngán, ôm chậu áo quần ra
ngoài.

Lúc vào nhà, Vệ Đinh nhìn thấy trước phòng khách có ban công nhỏ,

nghĩ thầm ở đó có thể phơi quần áo.

Chưa kịp bước ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Huyên đã nhảy từ trên

giường xuống, lên giọng chất vấn: "Em định đi đâu? Chuẩn bị về nhà hả?
Đánh anh xong chẳng thèm hỏi han một tiếng, lương tâm em bị chó ăn rồi
à?"

Gặp kẻ cố tình gây sự thế này, cách tốt nhất là phớt lờ hắn, Vệ Đinh

ôm chậu quần áo tiếp tục đi.

Thẩm Huyên lẽo đẽo theo sau: "Hứ! Em vẫn không quan tâm đến

anh? Đánh người rồi còn thản nhiên như thế, con người em sao kỳ vậy!"

Vệ Đinh lấy tay ngoáy lỗ tai.

Thẩm Huyên tiếp tục oán giận: "Chỗ đó không được đá! Đau muốn

chết nè! Suýt chút nữa em đã tuyệt đường con cháu của anh rồi!"

Vệ Đinh gật gù lấy lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.