HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 220

Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, có thể trở thành người yêu của

anh, Sở Hiểu Phong đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Cậu muốn kéo đối
phương ôm vào lòng, nhưng lại chán nản nhận ra mình thấp hơn người ta
rất nhiều, có cố rướn thẳng người cũng chưa cao được tới miệng người ta
nữa.

Ngược lại, Cung Nghị mới là người kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên

tóc cậu: “ Nếu đã đồng ý thì sau này không được thay đổi.”

Ngửi mùi hương trên người đối phương, trái tim Sở Hiểu Phong càng

loạn nhịp, lặng lẽ vùi mặt vào bờ ngực rộng kia, hạnh phúc ngập tràn, trịnh
trọng hứa hẹn: “Ừm, sẽ không bao giờ thay đổi…”

Không gian tĩnh lặng, hai người vui sướng ôm ghì lấy nhau, vì ngại

ngùng xấu hổ mà không dám tiến thêm bước nào. Mãi đến khi chân đã tê
rần, cả hai mới buông nhau ra.

Sở Hiểu Phong ngẩng đầu lên thì thấy cổ áo Cung Nghị đã rớt mất

một chiếc cúc. Cậu tìm khắp phòng cũng không thấy đâu, thấy cũng đã
muộn, bèn khoác áo cầm ví tiền lên.

Cung Nghị theo sau, hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Mua cúc áo.” Sở Hiểu Phong chỉ vào cổ áo anh: “Chỗ đó rớt mất

một chiếc cúc rồi.”

“À.” Cung Nghị cúi đầu nhìn một cái, mỉm cười nói: “Vậy chúng ta

đi.”

Mặt trời dần ngả về tây, màn đêm lặng lẽ buông xuống. Sau một ngày

dài bận rộn, ai nấy đều hối hả về nhà ăn cơm mà đôi bạn trẻ lại bụng đói ra
chợ, tiếc thay chẳng tìm được cúc áo nào tương tự. Thế là cả hai bèn đi tới
chợ đêm, lùng tìm mãi mới thấy một quầy chuyên bán khuy cúc.

Sở Hiểu Phong ngồi xổm trước quầy mà vẫn không tìm được loại

giống cái đã mất, bèn chỉ vào cổ áo Cung Nghị nói với chủ quầy: “Bà chủ,
có loại cúc nào giống hệt vậy không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.