HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 297

Cậu không ngờ Trần Mặc lại bảo mình đi ra. Chuyện gì đang xảy ra

đây?!

Cậu nghĩ, có lẽ ngay từ ban đầu mình đã sai rồi, tự lầm tưởng vị trí

của mình trong lòng Trần Mặc quá cao, nếu sớm biết kết quả sẽ thế này, khi
ấy đừng nên bước chân vào đây!

Niềm tin không còn, sĩ diện cũng chẳng cần nữa. Mặc dù trong lòng

rất đau, Cố An vẫn tỏ ra bình tĩnh, liếc nhìn đôi cẩu nam nam kia rồi cười
lạnh bỏ đi.

Bấy giờ đã vào tháng Mười nhưng thành phố miền Nam này vẫn oi ả

như thế. Lúc Cố An ra khỏi công ty, toàn thân cứ như bị một luồng nhiệt
bủa vây. Đi dưới cái nóng gay gắt, mồ hôi tuôn như mưa. Cậu nhìn về phía
trước, ánh nắng chói chang rọi vào mắt đau buốt. Viền mắt vừa cay vừa
nóng, đầu cũng choáng váng. Cậu chửi thề một tiếng: “Chết tiệt! Chẳng lẽ
ông đây cảm nắng rồi sao?!”

Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, cậu nhìn màn hình thông báo rồi

nhấn nút nghe.

Đầu dây bên kia còn chưa kịp lên tiếng, cậu đã hét lên: “Trần Mặc,

chúng ta chơi đủ rồi!”

Hét xong, tắt máy, ngắt nguồn, tháo pin.

Cố An thừa nhận mình đã hơi xúc động, làm một loạt hành động này

xong, cậu đã thấy hối hận rồi. Người thường khi hối hận sẽ cố tìm biện
pháp bù đắp sửa sai, còn Cố An thì ngược lại, nếu đã sai một lần, vậy cứ
tiếp tục mà sai đi.

Cậu như phát điên, vẫy một chiếc taxi chạy về nhà.

Vừa tới cửa, mẹ cậu còn đang lo lắng sao thằng con trai mấy tháng

chẳng thấy mặt đâu giờ lại đột ngột xuất hiện, lời vẫn chưa kịp hỏi thì đã
thấy cậu quỳ sụp xuống đất, đầy vẻ bất chấp, nói một hơi không nghỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.