HOAN NGHÊNH ĐẾN NHÀ TRẠCH NAM - Trang 300

máu chảy không dứt, đầu cũng sưng vài chỗ, đáng sợ nhất là nhiều lần suýt
đánh trúng vào mắt, nếu cậu không nhanh nhẹn né kịp, không chừng thành
người mù cũng nên.

Cậu nghĩ hôm nay nếu mẹ không đánh chết mình thì không bỏ qua.

Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Cậu biết càng phản kháng thì sóng
gió càng lớn, thế nhưng cậu không muốn chết thế này, bèn lập tức vùng dậy
bắt đầu chạy trối chết, y như đóng phim hài mà nhảy loạn cào cào trong
phòng để tránh đòn của mẹ.

Mẹ Cố cầm chổi rượt đuổi vài vòng, mệt tới đứt hơi, miệng vẫn

không ngừng rủa xả: "Thằng ranh, mày đứng lại cho tao! Coi chừng tao
chặt gãy chân mày!"

Chạy cũng bị đánh, không chạy càng bị đánh. Cố An liền nói: "Mẹ,

trừ phi mẹ thề là không đánh con nữa, con mới dừng lại."

"Tao thề cái búa!" Mẹ Cố ra sức ném cây chổi vào người Cố An.

Cậu hét thảm một tiếng, co chân chạy trốn.

Đúng lúc này cửa nhà mở ra, một người đàn ông trung niên từ ngoài

bước vào. Người này vóc dáng cao to, nét mặt uy nghiêm, toàn thân đầy khí
chất vương giả.

Đôi mắt sắc bén của ông lướt một vòng quanh nhà, cuối cùng dừng lại

chỗ Cố An, bất giác nhíu chặt mày như thể đang vô cùng khó hiểu khi thấy
cậu ở đây.

"Sao lại về nhà?" Ngữ khí nhạt nhẽo chẳng chút tình cảm.

Cố An bĩu môi không đáp, trong bụng lại rít gào: Tôi không phải con

ông sao! Mỗi lần thấy tôi ông cứ như gặp kẻ thù không bằng! Tôi cũng
chẳng phải cấp dưới của ông, ông làm vẻ mặt nhăn nhó đó cho ai xem. Thật
sự nhiều lúc tôi nghĩ mình có phải con đẻ của ông không nữa?

Ba Cố thấy cậu không đáp bèn chuyển tầm mắt sang chỗ mẹ Cố, dùng

ánh mắt để hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.