HOÁN NHẬT TIỄN - TẬP 1 - Trang 88

bẩn, mất nguyên nửa canh giờ mà chẳng được việc gì. Tới khi thấy
Nhật Khốc quỷ đã có vẻ bực tức, nó mới chọn lấy một con thuyền
nhỏ, rồi hai người ngồi thuyền, xuôi dòng đi về phía đông.

Người lái thuyền là một hán tử hơn hai mươi tuổi, tự xưng họ

Lưu, dáng người thấp mà tráng kiện, trên đầu quấn một miếng
vải trắng, nhìn rất tháo vát, suốt dọc đường đều cất tiếng hát
vang. Hơi của gã rất dài, giọng lại ngân vang khiến Tiểu Huyền cứ
vỗ tay khen hay không ngớt.

Tiểu Huyền lần đầu được ngồi thuyền, cảm thấy hết sức

mới mẻ. Nó chạy tới đầu thuyền ngó nghiêng, chỉ thấy phía trên là
núi cao vời vợi, phía dưới là sóng nước rộn ràng, liền vừa hò reo vừa
nhảy nhót, quên khuấy mất hoàn cảnh của mình hiện tại. Chỉ tiếc
rằng nó không biết bơi, nếu không nhất định đã nhảy xuống
nước mà vẫy vùng một phen cho thỏa chí, thế là đành bám lấy Nhật
Khốc quỷ đòi hắn kể cho nghe lai lịch của các cảnh vật ven đường.

Tuy trước đây Nhật Khốc quỷ cũng từng ngồi thuyền mấy lần

nhưng khi đó đều bận công việc, chưa từng dành thời gian thưởng
thức cảnh sắc ven sông. Lúc này, nhìn thấy trên mặt sông là sóng
nước dạt dào, thuyền trôi lãng đãng, bị cái khí thế bàng bạc ấy
khơi dậy hùng tâm tráng chí ngày xưa, hắn không khỏi cảm thấy
lòng thầm sảng khoái, cuối cùng cũng đã nói cười với Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền thừa dịp ấy xúi giục Nhật Khốc quỷ đi bắt vài con cá,
giúp cái bụng được thỏa nguyện một lần.

Tiểu Huyền trời sinh thông minh, lanh lợi, gặp đâu yên đó, nghĩ

bụng dù sao suốt quãng đường sắp tới cũng phải ngồi thuyền,
muốn trốn cũng không được, bèn mở rộng lòng mình, quấn lấy
người lái thuyền và Nhật Khốc quỷ để hỏi han đủ thứ. Huống chi
từ sau khi nghe câu chuyện bi thương đó, lòng thông cảm của nó với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.