HOANG DÃ - Trang 102

Con mắt cô sưng khủng khiếp và chuyển sang màu xanh như nền chiếc

huy hiệu của anh. “Ta xin lỗi.”

Cô nhún vai, như thể không đau đớn gì, mà chuyện đó thì không thể nào.

Khi anh tiếp tục nhìn cô chăm chú và không nói gì, cô ngước lên nhìn anh.
“Vậy nên tôi phải trói ngài lại.”

Trong thâm tâm anh bỗng thấy mình nhỏ nhen. Anh đưa tay chạm nhẹ

nhàng vào một bên vết thâm. “Ta chưa bao giờ giơ tay đánh phụ nữ.”

“Chưa bao giờ ư?”
Anh lắc đầu. “Chưa bao giờ. Nên hơi ngạc nhiên khi cô dọa ta bằng cây

chĩa rơm.”

“Tôi sợ ngài.” Cô nhìn đi chỗ khác sau khi thú nhận và cắn môi dưới

trong thoáng chốc. Có một mẩu dây nhỏ vẫn còn dính ở khóe miệng cô.

Anh di chuyển tay từ từ xuống bên má cô và đưa một ngón tay chạm vào

môi cô.

Cô lùi lại rất nhanh, cau mày.
“Một mẩu dây.” Anh chỉ vào khóe miệng của mình. “Dính ở đây này.”
Cô dùng lòng bàn tay chùi lên miệng, một cử chỉ làm cho môi cô đỏ và

mọng hơn.

“Cô vẫn còn sợ ta sao?”
“Tôi không nghĩ thế.”
Có lẽ cô nên thế, anh nghĩ, lại nhìn miệng cô chằm chằm. A, cô em phù

thủy xứ Wales, em nên chạy xa đi, rất xa vào.

Anh ngước lên nhìn những thanh dầm phía trên họ, bởi anh không thích

cái mình đang cảm nhận. Tiếng e é của giọng anh nghe hình như còn thua
tiếng huýt sáo. Rồi cảm giác đó đến với anh, anh càng sử dụng cổ họng
nhiều hơn, càng cảm thấy ít xa lạ hơn.

Lúc đầu anh nghĩ khi sử dụng cổ họng thì sẽ đau. Nhưng đó không phải

nỗi đau anh thấy trong cổ mình. Thay vào đó anh nhận ra cái mình cảm
nhận chỉ là sự run rẩy lạ kỳ trong giọng nói trầm trầm của anh. Những từ
ngữ thoát ra thông suốt. Anh lại sờ vào cổ họng và cất tiếng. Anh có thể
cảm nhận những lời đó ngay ngón tay mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.