HOANG DÃ - Trang 103

Một lúc sau ánh nhìn của anh bắt gặp cái nhìn của cô và anh nhận ra cô

đang quan sát mình.

“Ngài chưa trả lời tôi.”
“Cái gì cơ?”
“Lần đầu tiên ngài phát giác ra mình có thể nói được là khi nào?”
“Ta không nói được.”
Cô trợn tròn mắt và lắc đầu như thể anh là thằng bé đần độn.
Đó là một sự thật giản đơn. Anh không thể nói được. Cô không thể nghe

được điều ấy ư? Anh có thể phì phì như tiếng rắn và thì thầm như thằng
nhát gan nhưng anh không thể nói được.

Cô không nói gì nữa mà đi tới chỗ cái bàn và bắt đầu đổ chiếc giỏ thức

ăn ra.

“Nếu tôi mà bị treo cổ và mất tiếng,” cô nói cứ như đang kể về lễ hội

Michaelmas chứ không phải một vụ treo cổ, “khi lần đầu tiên tôi có thể
thầm thì được tôi sẽ hạnh phúc đến mức chắc tôi sẽ òa khóc như một đứa
bé.”

Các hiệp sĩ không khóc, anh suýt nói, song lại không. Anh là một hiệp sĩ

nhưng anh cũng đã khóc vì Elizabeth. Anh dường như luôn khóc mỗi khi
anh nghĩ đến Elizabeth. Cho đến khi ấy vết thương luôn luôn còn mới. Tuy
nhiên lần này mắt anh không còn ướt nữa. Anh không còn giọt nước mắt
nào, nhưng những cảm xúc cũ vẫn ập đến với anh, cảm giác trống rỗng của
mất mát và tiếc nuối, điều anh chẳng thể làm gì nổi.

Trong lúc cô đi qua phòng và khi anh quay lại phía cô, cô đang kéo một

xô nước và đặt lên bàn với tiếng thịch thật to. Ngâm nga một điệu hát lạ, cô
bắt đầu rửa sạch một đống rau tươi, rồi lấy từ đáy giỏ ra cây bắp cải to nhất
mà anh từng thấy. Đó phải gần bằng đầu của Tobin de Clare.

Không nhìn anh cô nói. “Vì ngài nợ tôi mạng sống, Người Anh ạ, ít ra

ngài cũng có thể trả lời cho tôi một câu hỏi.”

Một câu hỏi sao? Dường như với anh cô có cả trăm câu hỏi ấy. Nhưng vẻ

mặt của cô cho anh thấy cô không chịu bỏ qua. Cô có thể là người xứ
Wales nhưng dường như phụ nữ nơi nào cũng thế. Cô gợi cho anh nhớ tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.