HOANG DÃ - Trang 105

Chương 16

Roger điều khiển cây nạng khá khéo léo và thấy càng dùng nó nhiều anh

càng di chuyển nhanh hơn. Anh cũng phát hiện ra mắt cá chân sưng vù
không gây cho anh tới một nửa khó khăn so với đôi chân đi đất. Nếu có hòn
đá đâu đó bên cạnh, bàn chân trần của Roger khắc sẽ phát hiện ra.

Đến khi anh rời khỏi sân để đi theo mùi thức ăn thơm ngon tỏa ra từ

trong lều, hai lòng bàn chân anh đã thâm tím.

Nhưng anh đói tới mức chẳng để ý gì ngoài việc ngồi lên cái ghế đẩu cập

kênh ở kế chiếc bàn kệ cũ và ăn món rau hầm đặc sánh có mùi thơm của
hành, tỏi, thảo mộc và những cánh hoa. Nó có vị ngon như đồ ăn trên bàn
Hoàng hậu.

Bữa ăn không có rượu. Không thịt. Không bánh mì, nên cũng không có

mâm. Dĩ nhiên là chẳng có các cô gái phục vụ. Không có đĩa bằng bạc hay
thiếc. Họ ăn từ những chiếc bát gỗ được đẽo thô sơ, những thứ hay được
các chủ trại Ê- cốt sử dụng, và dùng những chiếc muỗng làm từ chạc các
cành liễu mảnh đã tước sạch vỏ.

Nhưng mùi vị của thức ăn thì có thể chặn cả đội quân đang tiến đến đứng

ngay tại chỗ. Chỉ sau một miếng là Roger đã thấy vị ngon của thức ăn cũng
có hiệu lực mạnh mẽ như mùi của nó. Anh chưa từng nghĩ rau – một loại
thức ăn anh chưa bao giờ dùng riêng cả - lại có thể ăn ngon đến thế.

Bắp cải không đắng, và chẳng nồng chút nào. Củ cải thì được ngâm dầm

trong hương vị đậm đà của thảo mộc vừa mềm vừa mọng. Những miếng
nấm lớn màu tối sẫm được tẩm kỹ vị hành và tỏi đến mức trong một thoáng
anh đã nghĩ đó là những miếng thịt cừu hay thịt bò. Còn cà rốt ư? Vị ngọt
khiến Roger sẵn sàng đánh cuộc con chiến mã của anh là do chúng được
ngâm trong đường mang từ đảo Síp.

Thức ăn nóng sốt, chắc dạ tạo cảm giác tốt đến khó tin cho cái bụng rỗng

của anh. Nếu sự thực là món hầm có thể là từ đồ khô và gần thối rữa thì anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.