HOANG DÃ - Trang 117

Cô không lạnh. Theo bản năng, cô chạm vào chúng và nghe tiếng anh hít

thở. Cảm ơn trời là tối quá nên anh không thấy được mặt cô.

Nhưng vừa nghĩ thế thì mặt trăng trườn lên những ngọn cây cao nhất kia.

Cô vẫn dán mắt vào bóng anh. Thay vì vậy cô ngồi đó để tâm tới mỗi nhịp
cô thở, để tâm tới âm thanh ù ù đang chạy xuyên qua người cô như đàn
ong, và lần đầu tiên này trong đời để tâm tới cảm giác yên lặng mới thực sự
ồn ào làm sao.

“Tôi đang tắm,” cô nói.
Anh đáp sau một lúc lâu. “Ừ, cô và mọi kẻ khác.”
“Lợn thích nước mà,” cô nói ấp úng.
Khi Người Anh ngừng lại trước khi nói như kiểu vừa rồi, hay khi anh im

lặng lâu quá, cô không biết có phải do giọng nói hay là do anh thực sự
không có gì để nói.

Người ta thường ngừng như thế mỗi khi họ cố gắng nghĩ ngợi. Nhưng

đôi khi người ta ngừng vì họ muốn chọn lựa từ ngữ cẩn thận, để che giấu
những gì đang thực sự nghĩ.

Trong bóng tối, cô không thể đọc được nét mặt anh. Chỉ có tiếng thì thào

ram ráp thay cho giọng nói, cô không thể nắm bắt được âm điệu luôn luôn
che giấu cảm xúc ẩn trong lời nói.

Chắc chắn cô có thể cảm thấy anh đang nhìn mình. Lúc nào cô cũng có

thể cảm thấy anh nhìn cô, khi anh đứng bên cây độc cần già, hay khi anh đi
qua phòng, hay ngay cả khi anh đứng gần cây cầu với nửa vầng trăng thu
trắng đục đang mọc lên trên đầu.

Cô đợi anh đi, chắc chắn sẽ không có gì xảy ra cả.
Anh lững lờ tựa lên cây nạng và kéo áo sơ mi qua đầu.
“Ngài đang làm gì thế?”
“Giống như cô đang làm đó.” Tiếng thầm thì của anh trầm trầm và cô

phải nghĩ rất lung trước khi hiểu rõ anh nói gì.

Anh hất chiếc áo chẽn ống xuống hồ. “Ta không thể chịu nổi mùi của

mình hơn nữa. Con lợn của cô còn ngửi dễ chịu hơn mùi của ta.”

“Lợn rất sạch sẽ. Tôi nghĩ là nó rất thích nước.” Cô quay lại khi Lợn bắt

đầu sục sạo lên bờ và tót theo chân Ngựa. Đồ phản bội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.