HOANG DÃ - Trang 135

đang quỳ gối trên giường với vẻ đầy sầu khổ đúng kiểu của lợn.

“Ôi, không! Ta không bỏ rơi mày đâu, Lợn.” Cô ngồi thẳng người và chỉ

vào Người Anh. “Lỗi tại ông ta.”

Con Lợn đảo mắt về phía Người Anh tên gọi Roger, rồi gầm gừ và khịt

mũi vài lần. Lợi lùi lại vài bước, dừng lại và chạy đà lộc cộc qua phòng rồi
nhảy phóc lên giường cạnh cô.

Người Anh lắc đầu. “Em vẫn ngủ với gia súc của mình.”
“Vâng. Tôi luôn luôn ngủ với Lợn.”
“Vài thuộc hạ của ta cũng nói như vậy với ta,” anh lẩm bẩm.
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Anh nhìn cô và lắc đầu. Anh nhìn Lợn đầy suy nghĩ. “Nó

nghĩ mình là một con chó.”

“Không. Nhưng nó thích có cách riêng.” Khi anh lại nhìn về phía cô, cô

tiếp, “Nó là đồ cứng đầu cứng cổ.”

Anh nhìn chằm chằm vào cô trong một lúc, chỉ ngưng lại để cho thấy

anh ngạc nhiên.

Cô nhoẻn miệng cười, rồi anh bắt đầu phá lên cười, tiếng cười ồm ộp

như tiếng ếch nhái trong mương gọi đêm. Sau một phút tiếng cười của họ
tắt dần và họ nhìn về phía nhau.

Cô sợ cái nhìn đó, và ngay cả trong đêm tối cô có thể đọc được điều gì

đang truyền qua giữa họ, cùng thứ cảm giác mạnh mẽ đã xâm lấn họ trong
nước đang lóe lên. Cô nhìn đăm đăm vào vào miệng anh, vào đường nét
mạnh mẽ ấy tuy mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ trong bóng đêm.

Cô đã mơ về những nụ hôn. Những nụ hôn từ khuôn miệng ấy. Những nụ

hôn được các vị tiên phù phép. Cô chỉ ước như vậy thôi. Cô nhìn ra chỗ
khác trong một giây phút ngượng nghịu rồi nói, “Ngài giữ lấy chiếc chăn.”

Anh định phản đối nhưng cô giơ tay lên. “Lợn giúp tôi giữ ấm rồi.”
Anh không nói gì khác.
“Tôi sẽ không ngủ cho tới khi nào ngài đồng ý,” cô nói với vẻ bướng

bỉnh cực kỳ.

Anh mỉm cười.
Cô có thể thấy hàm răng trăng trắng của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.