HOANG DÃ - Trang 158

Chương 23

Chiều ngày hôm sau Roger rời khỏi căn lều và biến mất vào trong rừng.

Nhiệm vụ không làm mất nhiều thời gian của anh, và khi quay trở lại lối đi
dẫn tới khoảng trống trong rừng, anh huýt một điệu sáo và giữ nhịp với
tiếng xào xạc của ngọn gió trên cao những cây cối đang bao lấy mình. Anh
nhìn lên và xung quanh và thấy những chiếc lá màu vàng cam dập dờn trên
mặt đất và cảm thấy chúng kêu lốp bốp dưới hai bàn chân trần.

Vừa khuất khỏi tầm mắt, anh dừng lại, không xa hơn khoảng trống gần

góc phía tây của sân căn lều. Anh thấy Teleri và anh cứ đứng đó nhìn cô.
Anh đã quan sát nhiều người đàn bà trước kia. Nhìn họ đi lại, nói chuyện
và di chuyển. Nhưng những người đàn bà anh từng biết giống nhau quá
nhiều thứ. Ngay cả Elizabeth cũng có thể mất hút trong đám đông của một
hội chợ hay lễ hội. Anh phải tìm mái tóc đen ấy để tách cô ra khỏi mọi
người.

Nhưng với Teleri anh chắc chắn mình sẽ nhận ra cô ngay cả trên những

con phố đông đúc nhất London. Anh sẽ nhận ra cô bởi cách cô di chuyển,
bởi những bước chân mau mắn gần như thể bước cùng làn gió. Đôi bàn
chân nhỏ bé của cô đã di chuyển với sự nhanh nhẹn của thú rừng và khi cô
đứng yên một chỗ, chuyện này không thường xảy ra lắm, cô thường ngỏng
đầu như nai hay chim ngóng xem nguy hiểm. Gần như thể cô cảm thấy
mình phải sẵn sàng để chạy.

Cô đang đi về phía nam căn lều, nhìn theo hướng này hướng kia. Cô

dừng lại bên vườn bắp cải, đưa hai tay lên khum lấy miệng và gọi to, “Lợn!
Lợ--ợn!”

Cô chờ đợi rồi chống hai nắm tay lên hông quét mắt quanh sân, hiển

nhiên là đang lo lắng và kiếm tìm con lợn ú ranh mãnh đó như kiểu Hoàng
hậu đối với mấy con chó cưng của bà.

Roger ngó qua cô, tìm kiếm con lợn, nhưng anh chẳng thể thấy con vật

ấy ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.