HOANG DÃ - Trang 187

Chương 27

Sau khi Teleri buộc Lợn lại để nó không chạy theo và cho mấy con vật

trong lồng nước và thức ăn, cô đi vào gian phòng đằng sau và hướng thẳng
tới chiếc rương to bản nằm ở góc phòng. Cô bật chốt lên và nâng nắp
rương.

Những chiếc bản lề rỉ sắt kêu cót két chứng tỏ cô có rất ít lý do hay

mong muốn để mở rương. Cô chồm tới và gạt vài món quần áo cũ của mình
sang bên. Phía dưới là chiếc yên bằng da đã từng gắn trên lưng Ngựa khi cô
tìm thấy nó.

Teleri chưa bao giờ cưỡi Ngựa có yên và nghĩ là không bao giờ thắng lại

chiếc yên đó lên lưng nó nữa. Cô chạm vào lớp da nâu bóng, đã ngả thành
những đốm sẫm màu do dấu vết của những người đã từng sử dụng nó để
lại.

Gần phần mũi yên còn có vài đốm đậm hơn giống là màu của rượu nhiễu

xuống. Một mũi tên của người Wales đã đâm vào Ngựa ở gần chỗ cái yên,
vì cô nhớ đã chùi máu đi bao năm trước.

Co nhắm mắt lại, và trong giây lát, nước mắt trào ra. Vùi gương mặt

trong hai lòng bàn tay, cô sụp xuống kế góc rương và cứ thổn thức cho tới
khi nước mắt cạn hẳn. Thực sự cô không biết mình đang khóc cho ai, cho
cô hay cho Ngựa. Cô cũng không chắc điều nào đau đớn hơn, mất con vật
cô đã từng nghĩ là của mình hay trái tim mà cô gần như trao đi không hay
biết cho một hiệp sĩ chẳng có trái tim để đáp lại.

Xoa mắt và mũi rồi cô đứng lên, hít một hơi thật sâu và nâng chiếc yên

nặng trịch ra khỏi rương. Cô hơi loạng choạng một chút vì trọng lượng của
chiếc yên giống như người ta loạng choạng bởi sức nặng của cuộc đời.

Rồi cô thả nó lên giường và nhanh chóng rụt tay, gần như thể không chịu

nổi việc sờ vào nó lần nữa. Cô quay lại đóng rương, rồi tháo sợi dây cương
ra khỏi chiếc móc trên tường và quấn nó quanh yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.