HOANG DÃ - Trang 196

“Mẹ đồ khốn kiếp!” anh quát lên, vung một tay về phía nó lúc con chim

bay lên. Anh nhìn nó lượn vòng và lao xuống lần thứ hai. Anh vẫy tay giận
dữ nhưng con chim bay qua và đậu lên vai anh, kêu quác quác.

“Trời ơi, mày ở đâu tới vậy hả?” Anh nhận ra nó. Đó là con ó, con vật

duy nhất gây tiếng quác quác. Con vật chưa bao giờ bay.

Anh nhìn con chim, nửa mong chờ nó mổ mắt mình ra. Không. Nó gù

lên cả loạt âm thanh kỳ dị trong không trung như mong anh hiểu.

Roger lắc đầu và tiếp tục cưỡi ngựa về phía trước. “Tao đoán mày muốn

đi nhờ về Camrose chứ gì,” anh lẩm bẩm như mong con chim hiểu mình.
Cứ như nó hiểu anh mà anh cũng hiểu nó vậy. Ngu xuẩn, anh lắc đầu nghĩ.
Chuyện này là như vậy đấy.

Con chim bắt đầu quác quác dữ tợn hơn.
Roger lơ nó đi.
Nó mổ vào cổ anh. Rất mạnh.
“Khốn kiếp! Dừng lại!”
Nhưng cứ khi nào Roger muốn cưỡi ngựa lên phía trước, con chim lại

mổ anh hoặc kẹp tai anh hoặc kéo một nắm tóc anh. Và bất cứ khi nào anh
muốn đập nó, nó lại bay lên và lượn một vòng tròn quanh đầu anh, kêu chít
chít và lao xuống vỗ cánh điên dại.

Roger vung nắm tay lên. “Mày mà lao vào tao một lần như thế xem, tao

thề đó là lần cuối của mày!”

Con chim bay vòng vòng vèo vèo rồi lên cao cho tới khi nó chỉ còn là

một đốm nhỏ trên bầu trời xanh xám.

“Thoát nợ,” Roger lẩm bẩm và thúc con Ả rập đi tiếp.
Một lát sau con chim lao xuống qua người anh nhanh như ánh chớp màu

nâu và mổ vào mông con ngựa.

Con Ả rập dựng hai chân trước lên.
Roger ngã rầm xuống đất mạnh tới mức anh suýt cắn phải lưỡi. Tới khi

anh không thấy đom đóm lóe lên nữa, con ó đã đậu trên mặt đất cạnh anh
và nhảy lò cò, lắc lư về phía khu rừng, rồi nó dừng lại và nhìn anh, rồi lại
quác quác và tiếp tục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.