HOANG DÃ - Trang 212

“Tôi không.” Roger thả hai tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào ngọn

lửa xanh trong bếp. Anh hít một hơi thật sâu và nhìn Merrick. “Cậu có biết
nhiệm vụ này của tôi là giễu cợt không?”

“Đó không phải là giễu cợt. Edward rất mong xây dựng một lâu đài ở

vùng này. Một lâu đài ở Brecon đã nằm trong kế hoạch của ông ấy từ nhiều
năm trước khi ông ấy hạ chỉ cho tôi canh giữ Camrose. Granville đã định
nhận việc đó.”

“Edward luôn luôn cử tôi đi làm nhiệm vụ ngoại giao, không phải thiết

lập những pháo đài. Lẽ ra tôi phải nhận ra vở kịch của ông ta.”

“Ý tưởng của cậu còn ở chỗ khác. Cậu chẳng dễ chịu chút nào kể từ khi

Elizabeth thôi cậu.”

Roger không nói câu nào.
“Tôi cần ngủ một chút.” Merrick đứng dậy vươn người. “Cậu cũng

chẵng dễ tìm gì cả, bạn ạ.” Anh đi qua phòng và lấy một chiếc chăn từ gói
đồ của mình, rồi dọn một chỗ ngủ bên lò sưởi.

Roger thổi tắt nến và nằm xuống giường rơm. Chẳng bao lâu sau anh đã

nghe thấy tiếng thở đều đặn của Merrick. Nhưng dù mệt mỏi Roger vẫn
không sao ngủ nổi. Tất cả những gì anh nghĩ là về chuyện Merrick đã kể
lại.

Anh biết tất cả đều là sự thật. Anh đã chẳng dễ chịu gì. Trong những

tháng sau lần gặp cuối cùng với Elizabeth, anh đã bắt quân mình làm việc
quá sức và bản thân anh còn hơn thế nữa. Dù anh ghét phải thừa nhận điều
ấy nhưng lời nhận xét tức tối của de Clare về việc anh đối xử với quân
mình khi bắt họ phi ngựa cật lực tới chỗ những tảng đá là đúng.

Anh đã bị điều khiển bởi cảm xúc chứ không phải lý trí, đó là một hồi

chuông báo tử với một chiến binh. Có lẽ không phải sự hèn nhát đã làm anh
gục ngã. Mà có lẽ đó là sự ngu ngốc của chính anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.