HOANG DÃ - Trang 215

Hai mắt cô nheo lại và anh biết ngay là mình đã nói điều không nên.
Cô nhìn đi chỗ khác, hai môi mím chặt và hàm cứng lại. “Ngài không

cần phải trả em. Em có thể tự lo cho mình.”

“Không, em không thể.”
“Em đã sống một mình lâu rồi. Ngài nghĩ đây là lần đầu tiên em bị ném

đá sao?”

Anh không hề nghĩ chuyện này từng xảy ra với cô.
Cô đưa một ngón tay lên cao rồi nhìn nó như thể nó không thuộc về nơi

đó. Cô thả tay xuống giường rồi nói, “Vết trên má gần mắt em là do đá
ném”

“Anh không biết điều đó nếu không anh đã không rời đi.”
“Em đuổi ngài đi, ngài nhớ không?”
“Ừ.”
“Ngài có thể đi rồi.”
Anh lắc đầu. “Anh ở đây bởi anh muốn ở đây.”
“Vì sao chứ?” Cái nhìn cô trao anh nói cho anh hay câu trả lời của anh sẽ

quan trọng như thế nào. Nhưng anh không chắc mình sẽ nói được điều
đúng đắn. Anh thường xuyên nói ra lời khiến cô nổi giận. Anh không thể
nói cho cô chính xác tại sao anh ở đó. Anh chỉ biết mình ở đó vì mình
muốn vậy.

Vậy nên anh nghiêng người về phía trước hôn cô. Anh có thể cảm thấy

cô kinh ngạc, hơi thở hổn hển nhè nhẹ phả vào miệng anh. Nhưng cô không
đẩy anh ra. Anh không chạm cô bằng tay mình. Chỉ có miệng anh thôi.

Anh cứ hôn cô bằng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói lên rằng anh có hết tất

cả thời gian trên đời vậy. Lưỡi anh đồ theo làn môi cô và nhấn sâu nụ hôn.
Bên cạnh bàn tay anh đặt trên nệm, anh cảm thấy các ngón tay cô siết lại
thành nắm.

Anh có thể cứ như thế hôn cô suốt nửa ngày. Cô có vị ngọt ngào, hương

vị tự nhiên đó là của cô và không dính dáng gì với món cháo ngọt lừ mà cô
vừa ăn. Với anh, cô luôn luôn có vị ấy. Khác biệt và cần thiết.

Nhưng anh dứt nụ hôn khi cô kêu lên một tiếng nhỏ, một tiếng rên. Anh

có thể cảm thấy sự căng thẳng đang lan khắp người cô. Một cảm xúc mạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.