HOANG DÃ - Trang 217

Không có con vật nào trong căn lều của cô che giấu cảm xúc của chúng.

Khi cô bước vào phòng, tai và mũi chúng vểnh lên. Vài con đứng và nhìn
cô bằng cái nhìn yêu thương và sốt sắng.

Ngay cả con hoẵng mẹ và những đứa con nhỏ của nó cũng tỏ rõ rằng

chúng tin cô, vì chúng chạy ngay lại phía cô và ngả đầu vào lòng cô. Tất cả
những gì cô phải làm là nhìn vào mặt chúng để biết chúng cảm thấy gì. Nó
rành rành ra đó cho mọi người nhìn thấy.

Nhưng cô không biết Roger cảm thấy gì. Hành động của anh không bộc

lộ điều gì trong đầu anh và chắc chắn là không điều nào trong tim anh cả.

Đến lượt mình cô cũng cố gắng che giấu cảm nhận với anh. Cô cố gắng

bảo vệ chính mình nhưng thật quá khó để làm điều đó. Và khi anh hôn cô
nhưanh đã từng hôn, thật chậm rãi với sự tự chủ dễ dàng, như thể anh đã
làm điều đó cả trăm lần, cô gần như nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.

***

Roger và Merrick đứng bên ngoài, gần cây cầu, nơi họ nhìn những con

ngựa uống nước từ con suối chảy phía dưới. Trời chiều mát và đầy mây,
không khí có vị kim khí và ẩm ướt thường thấy với tiết thu.

Roger thấy Merrick đứng đó lục tìm những thân cây và rồi quay lại và

nhìn xung quanh khoảng trống. “Nơi này hẳn phải gần giữa rừng. Nếu tôi
không thấy những dấu kéo lê và lần theo vết thì tôi ngờ là mình sẽ chẳng
bao giờ thấy cậu.”

“Tôi biết. Nếu không phải Teleri vừa đưa tôi ra khỏi một trong các lối đi

đó thì tự tôi sẽ không thể tìm ra nơi này, dù có chúa biết được là sau khi
chứng kiến cô ấy bị ném đá thì tôi sẽ cố. Và tôi nghĩ là con Ả rập biết lối
quay lại đây.”

“Cậu có trông thấy bọn ném đá không?”
“Chỉ từ xa thôi. Trông có vẻ chúng là những thằng bé. Một thằng trong

bọn đó đủ cao lớn để được gọi là đàn ông. Cô ấy kể tôi biết là đã bị ném đá
trước đây rồi. Tôi không hiểu sao cô ấy không rời khỏi nơi này.” Anh dừng
lại suy nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.