HOANG DÃ - Trang 223

Hai tay Roger đang cầm một chiếc bát và trông anh đầy ngạc nhiên, rồi

anh cau mày nhìn cô. “Lẽ ra em nên ở trong giường.”

“Em nằm từ nãy đến giờ. Giờ em đã thấy khỏe hơn.”
“Chúng ta đang làm cho em chút gì đó để ăn.”
Cô nén cười. “Em thấy rồi.”
“Mắt em thế nào rồi?” Roger hỏi cô.
“Cho tới một phút trước thì em thấy ổn. Dù vậy em nghĩ mắt em vẫn

chưa ổn.”

“Sao thế?”
Cô khoanh tay lại. “Cả hai ngài đều bị lấm bột.”
Họ nhìn xuống người mình rồi nhìn trở lại cô. “Chúng ta làm bánh mì.”
“Em thấy mà.” Cô gật đầu rồi hỏi. “Nếu trông các ngài đã tệ thế này thì

trong kia còn như thế nào nhỉ?”

Cả hai người đàn ông ngả người ra sau như thể vai họ bị nối với nhau và

họ nhìn lại vào trong gian phòng chính. Họ nhăn mặt cùng một lúc.

Teleri đi tới ngưỡng cửa nơi hai người đàn ông to lớn đang chắn. Cô

huých tay đi qua họ và đứng đó kinh ngạc.

Trông gian phòng, cứ như thể các bao bột dự trữ của cô đã nổ tung. Một

màng bột mỏng phủ lên gần như mọi thứ, bao gồm cả Ó và các cửa sổ.
Những mẩu rau vung vãi khắp trên sàn đất và Lợn nằm dưới bàn chọp chẹp
nhai mẩu rau bắp cải rơi chỗ đó. Tất cả bát, nồi niêu và đồ gia dụng cô có
đều được chất lên bàn và chẳng hiểu sao được dùng để chứa những ụ bột
mì nhão đang phồng lên phủ khắp bề mặt.

“Các ngài đang định làm bánh mì cho cả xứ Wales ăn đấy sao?”
“Chỉ chúng ta thôi.”
Cô lắc đầu. Phải mất kha khá thời gian để dọn sạch những thứ này.
“Đó là ý của ta,” Merrick nói. “Ta sẽ dọn sạch.”
“Không, tôi sẽ làm.” Teleri chuẩn bị bước vào trong phòng nhưng Roger

ngăn cô lại.

“Không, hượm đã. Em chắc là thấy khỏe hơn rồi chứ?”
“Vâng.” Cô giơ một bàn tay lên. “Ngài thấy không. Chỉ có một tay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.