HOANG DÃ - Trang 32

Chương 4

Ngày tiếp theo là một ngày lạ lùng nhất trong năm khi thời tiết có vẻ như

không biết mình muốn gì: tiết thu hay tiết hạ đây. Đêm trước, sau khi Teleri
thoát khỏi hiệp sĩ trong rừng, tiết trời trở nên lạnh tới mức cô phải đóng
chặt các cửa chớp lại, nhưng sáng nay, mặt trời lên rạng rỡ và không khí
cũng ấm lên nhanh chóng, sương bốc thành hơi trước khi cô kịp ăn sáng.

Đến giữa buổi sáng, cô ra ngoài lều, hai tay cất trong chiếc áo dài màu

vàng nghệ, đầu cúi xuống chăm chú soi mặt đất đầy sỏi.

Cô lại mất cái túi đỏ rồi.
Lần này thì nó chẳng ở trên giường hay bậu cửa sổ, hay đính lấy thắt

lưng cô như mọi khi. Nó không kín đáo nằm ở một góc lồng bện sợi liễu
bên con cáo hay chồn, hoặc nấp trong hang sóc, một cái lỗ trong thân cây
đu dày thịch ngay bên ngoài cửa sổ đằng đông.

Nó không ở trong hay nơi nào gần lều cô. Cô chống hai nắm tay vào

nạnh và gõ gõ bàn chân trần xuống đất.

Nghĩ đi, đồ vịt tồ. Lần cuối cùng mi sờ tới nó là ở đâu?
Cô nhớ còn có nó khi nhảy khỏi lưng Ngựa, ngay trước khi cô vào Khu

rừng của Quỷ, nhưng tất cả những gì có trong đầu cô là cuộc trốn thoát
khỏi Người Anh.

Cô đi qua cây cầu đá lên một đồng cỏ hẹp phía trước, cỏ ở đây mới chỉ

bắt đầu phớt vàng ở đầu lá, còn lại vẫn mềm và xanh mướt dưới lòng chân
cô.

Một vài con vịt và ngỗng trời đang mổ vào mặt đất xung quanh cố tìm

kiếm giun dế bò ra ngoài phơi nắng. Một con bồ câu trắng lượn từ cành cây
gần đó xuống rồi đậu lên một gốc cây độc cần già đã gãy và Ngựa đang
uống nước soàm soạp bên bờ suối đối diện.

Lần này Teleri sợ rằng mình đã đánh mất túi đá thật rồi. Thế là cô ngửa

mặt lên nhìn mặt trời. Cô tin vào những gì bà ngoại đã dậy: mặt trời, mặt
trăng và bầu trời biết nhiều hơn hết thảy mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.