HOANG DÃ - Trang 41

bằng bộ râu đỏ tỉa tót gọn gàng làm che lấp gần như cả cằm và xung quanh
miệng.

Mắt gã vẫn nhắm nghiền. Cô phát vào má gã lần nữa.
“Người Anh!”
Không ừ hử gì cả. Cô nhìn kỹ mặt gã. Da mặt gã hơi tái xanh nhưng

không phải màu xám xịt chết chóc. Chỉ là tai tái và bị lấm tấm đất bẩn cùng
lá cây bị nát bấy.

Cô chùi sạch mặt gã. Da gã ấm lên ở chỗ tay chạm vào.
Gã đã sống. Trong đường tơ kẽ tóc.
Giờ thì sao? Cô không thể tự mình mang gã đi, tuy nhiên cô phải làm gì

đó.

“Ngựa…” cô thì thầm thành tiếng. Cô sẽ gọi Ngựa.
“Ở đây nhé,” cô nói như thể gã hiệp sĩ có thể hiểu được mình, rồi dừng

lại, lắc lắc đầu và lẩm bẩm, “Mi nghĩ sao hả Teleri, liệu gã có đứng dậy và
bỏ đi không?”

Rồi cô quay người chạy, chạy nhanh hết mức đôi chân trần của cô có thể

chạy trên lá và cành cây rơi rụng, qua những bụi cây và xuyên qua đàn ong.
Cô chạy một lúc thật lâu, bước chân tạo nhịp như tiếng trống. Chạy! Chạy!
Chạy! Chạy!

Cuối cùng cho đến khi cô đã trên ở lối đi dẫn về căn lều. Hơi thở của cô

dồn dập. Ngực cô sắp vỡ tung ra. Cô không thể lấy đủ hơi để huýt sáo gọi
Ngựa.

Vẫn còn chạy, cô thoát khỏi cánh rừng âm u để tiến ra đồng cỏ đầy nắng.

Cô dừng lại, cúi xuống và tựa đầu lên hai đầu gối trong lúc cố lấy hơi. Sau
một vài lần hít thở, cô đứng thẳng người và gom đủ không khí để huýt sáo.
Nhưng nó quá yếu ớt đến mức cô thấy ngạc nhiên khi Ngựa ngẩng đầu lên
nhìn mình.

“Lại đây, Ngựa! Lại đây.”
Nó đi lại phía cô.
Cô vuốt ve mõm nó một cái rồi nhảy lên lưng Ngựa và cưỡi qua cầu tới

căn lều, nơi đó cô lấy một cuộn dây thừng mắc vào cái móc gỗ trên tường
và giật chiếc chăn duy nhất ra khỏi giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.